Chương
Savvy bật cười: “Anh tưởng rằng anh là Tô Lương Mặc thì có thể muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Anh muốn đi, được thôi, nhưng đặt cô ấy xuống” Savvy hét lớn, chỉ vào Lương Tiểu Ý.
“Tôi phải đưa cô ấy đi” Từ đầu đến cuối, anh chỉ nói duy nhất một câu.
“Không bao giờ!” Savvy hung dữ từ chối: “Sao tôi có thể giao Tiểu Ý cho người đàn ông đã hại chết cô ấy chứ?”
Anh ta vừa nói xong, Tô Lương Mặc liền nổi giận lôi đình!
“Đừng có mơ! Tao đã nói tôi phải đưa cô ấy về nhà!” Tô Lương Mặc hung dữ nói: “Tao không tin cô ấy chết rồi! Tao không tin bất cứ lời nào mày nói hết! Cô ấy là vợ tao! Mày nghe cho rõ đây! Cô ấy là vợ tao!”
“Cô ấy chết rồi là chết rồi! Bây giờ anh nói với tôi, cô ấy là vợ anh à? Anh không cảm thấy nực cười à?”
Tô Lương Mặc đột nhiên rút ra một khẩu súng ngắn giảm thanh, anh hung dữ chĩa về phía đầu Savvy: “Mày bị bệnh à, sao phiền thế hả? Mày đừng tưởng là, mày biến Tiểu Ý thành một thi thể rồi thì tao không biết, tất cả những chuyện này đều là âm mưu của mày! Mày cố ý làm thế đúng không? Biến Tiểu Ý thành một xác chết, mày muốn tao nghĩ rằng Tiếu Ý chết rồi, sau đó để cho chúng mày rời đi đúng không! Đừng có mơi Cô gái này là vợ của tao! Cô ấy sẽ không chết! Sao cô ấy có thể chết được? Âm mưu của mày không hề thông minh một chút nào hết!” Ngón tay anh đặt vào cò súng, anh kích động hét lớn với Savvy: “Mẹ kiếp, mày ngăn tao lần nữa, tao bắn chết mày!
Dám cướp vợ của tao, cả gia tộc Klutz nhà mày đắc tội với tao!”
“Bỏ súng xuống!” Đám vệ sĩ nhà họ Klutz nhìn thấy cậu chủ của họ bị người ta dùng súng chữa vào đầu, ai nấy đều trở nên vô cùng hung ác, hung ác nhìn chăm chằm vào Tô Lương Mặc, cảnh giác nói: “Anh Tô! Nếu anh đã biết cậu chủ là người của gia tộc Klutz, anh tốt nhất nên bỏ súng xuống đi!” Một người nói.
Ánh mắt Tô Lương Mặc quét qua người vừa nói, sau đó lại nhìn Savvy: “Con chó mày nuôi tốt đấy! Còn biết sủa gâu gâu!”
Sau đó anh ung dung thu súng lại: “Nhớ kỹ lời tao nói, đừng có ngăn tao, nếu không, tao sẽ bắn chết mày. Không biết cái đầu mỏng manh của mày có cứng như cái mồm mày không”
Tô Lương Mặc thu súng lại, đám vệ sĩ gia tộc Klutz lập tức rút súng giơ về phía Tô Lương Mặc. Anh thấy thế liền nhếch miệng cười khinh bỉ. Đám vệ sĩ anh đưa đến cũng lập tức rút súng ra, giơ thẳng về phía cậu chủ của gia tộc Klutz.
Tình huống này khá thú vị, hai phe, ai nấy cũng đều rút súng ra, nhưng không giơ về phía đối phương, mà giơ về phía chủ nhân của đối phương.
Nhưng người đứng đầu mỗi phe là Tô Lương Mặc và Savvy, lại là hai người bình thản ung dung nhất trong chiến trường đẫm mùi thuốc súng này. Hiện trường lúc này, hai bên đều vô cùng căng thẳng, chỉ có hai người đang bị mấy chục khẩu súng chĩa vào đầu, lại bình thản ung dung nhất.
Bầu không khí lúc này cứng ngắc.
Mấy chục nòng súng hướng về phía Tô Lương Mặc, nhưng anh chỉ ôm chặt thi thể lạnh ngắt của cô gái trong lòng, anh không nói năng gì, ôm thi thể Lương Tiểu Ý, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Đứng dưới mấy chục nòng súng của đám vệ sĩ gia tộc Klutz, anh không hề có một chút nào sợ hãi.
Đáy mắt Savvy lóe sáng, anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn thẳng tắp của anh, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Lục Trầm và Hứa Thần Nhất cũng nhìn theo bóng lưng cao lớn thẳng tắp của anh.
Anh chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng… Bước chân dài thẳng của anh vô cùng ung dung, nhưng lại khiến người đằng sau có cảm giác nặng nề, giống như bầu trời sắp sụp xuống.
Người đàn ông đó tên là Tô Lương Mặc. Người đàn ông ngông cuồng tự cao tự đại, nhưng giờ phút này… bóng lưng của anh lại lộ ra vẻ nặng trĩu bi thương. Tất cả mọi người, bao gồm cả đám vệ sĩ của hai phe, giờ phút này, không ai bảo ai đều buông khẩu súng trong tay xuống… Vẻ nặng trĩu bi thương của anh, vô hình bao phủ tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Kìm nén, bi thương… Một thứ tình cảm phức tạp, nồng đậm không rõ ràng!