Chương
Lúc người đàn ông này coi Lương Tiểu Ý chỉ như một thứ rác rưởi, là Savvy Wayne Klutz ở bên cạnh cô. Lúc Lương Tiểu Ý đau đớn tưởng như sắp chết, người ở bên cạnh cô cũng là anh ta. Lúc Lương Tiểu Ý bận rộn quên cả ăn uống, người ở bên cạnh cô cũng là anh ta… Người đàn ông kia có tài có đức gì mà lại có thể có được một cô gái tốt như Lương Tiểu Ý chứ?
Bấy giờ, Hứa Thần Nhất chau mày nói: “Tô Lương Mặc, sao? Cậu không dám à? Tại sao cậu lại không dám?… Nói đi?
Sao cậu không nói gì?” Đôi mắt hẹp dài của Hứa Thần Nhất nhìn thẳng vào khuôn mặt người đàn ông đối diện. Mặt Tô Lương Mặc tái xanh, lộ ra vẻ đau khổ. Anh đau khổ giãy dụa: “Im đi! Cậu im đi!”
“Tại sao không cho tớ nói?” Hứa Thần Nhất là bác sĩ, anh †a hiểu phải giải phẫu như thế nào, điều anh ta đang làm bây giờ, chính là một chuyện vô cùng tàn nhẫn. Anh ta giống như đang dùng cách giải phẫu thi thể để giải phẫu tâm lý của Tô Lương Mặc. Hứa Thần Nhất nhìn người bạn thân của mình lộ ra vẻ đau khổ, trong lòng anh ta cũng đau đớn, nhưng anh ta cắn răng, nhãn tâm nói tiếp: “Bởi vì trong lòng cậu… thực ra hiểu rất rõ! Lương Tiểu Ý, chết rồi! Cho dù cậu có là Tô Lương Mặc nắm giữ quyền lực, hô mưa gọi gió, thì cậu cũng không thể khiến người chết sống lại được!”
“Im miệng, im miệng, im miệng đi! Cút!”
“Không! Tớ còn chưa nói xong” Hứa Thần Nhất không đành lòng nhìn tiếp, nhưng anh ta phải cắt bỏ cái u nhọt này đi, bi kịch này do anh ta tạo thành, thì hãy để tự tay anh ta đâm thủng sự hoang tưởng của Tô Lương Mặc: “Bởi vì cậu hiểu rõ, cho dù cậu là Tô Lương Mặc chỉ cần giậm chân là có thể làm ngành kinh tế cả nước biến động, nhưng cậu cũng không thể nào khiến cho người chết tỉnh lại!”
“Tớ nói cậu im đi!” Một năm đấm vung ra.
Hứa Thần Nhất tránh được. “Bởi vì trong lòng cậu hiểu rõ, trước giờ cậu chưa từng đối xử tốt với cô ấy, vì thế nên cậu mới đe dọa bác sĩ, bắt bác sĩ nói đúng theo ý cậu, nói ra suy nghĩ trong lòng cậu… Cậu ép ông ấy nói Lương Tiểu Ý chưa chết, cô ấy chỉ đang ngủ, chỉ cần cậu đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ tỉnh lại. Bởi vì cậu hiểu rõ, cô ấy lấy cậu, nhưng cậu chưa từng đối xử tốt với cô ấy, vì thế nên cậu mới muốn đối xử tốt với cô ấy, cậu mới muốn cô ấy tỉnh lại… Nhưng điều này đểu chỉ là khát khao trong lòng cậu thôi. Chính cậu cũng hiểu, người mạnh mẽ, quyền lực như Tô Lương Mặc, khi đối diện với thần chết, cậu cũng chỉ có thể giương mắt nhìn thần chết cướp đi người cậu yêu nhất… Cậu không thể làm gì khác!”
“Nói linh tinh!” Tô Lương Mặc hung dữ trừng mắt nhìn Hứa Thần Nhất: “Tớ không yêu cô ấy! Không yêu! Cậu là người hiểu rõ nhất! Tất cả đều là do thuật thôi miên của cậu và di chứng của nó mà thôi! Tớ không yêu cô ấy!”
Hứa Thần Nhất nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó mới mở mắt ra: “Không! Cậu yêu cô ấy, cậu đã nhìn rõ trái tim cậu rồi. Khoảnh khắc cậu nhìn thấy thi thể của cô ấy, cậu đã hiểu, cậu yêu cô gái này, tình yêu sâu đậm ấy đã khắc vào tận xương tủy của cậu… Chính vì thế, cậu mới trốn tránh cái chết của cô ấy!
Cậu nhìn đi, thật bi kịch! Lúc cô ấy còn sống, cậu trốn tránh tình cảm của cậu với cô ấy, cô ấy chết rồi, cậu lại trốn tránh cái chết của cô Cô ấy chỉ còn là một xác chết, không bao lâu nữa, cô ấy sẽ bốc mùi hôi thối… Đến lúc đó, cậu có còn muốn tự lừa dối bản thân mình nói, cậu không yêu cô ấy, cô ấy chưa chết không?”
Tô Lương Mặc vô cùng đau đớn, vô cùng tức giận, “xoẹt” anh mở ngăn kéo tủ, không thèm nhìn, chỉ tiện tay lấy ra một vật cứng ngắc, ném về phía Hứa Thần Nhất, vừa ném, mắt anh vừa đỏ lựng: “Cút! Cút đi!”
Hứa Thần Nhất không động đậy, rõ ràng anh ta có cơ hội tránh đi, nhưng anh ta lại cứ ương ngạnh đứng yên, chịu đựng cú ném của Tô Lương Mặc, trán anh ta rách một vết lớn, máu tươi nháy mắt trào ra.
Máu tươi chảy ào ra, theo trán chảy xuống dưới, chảy vào mắt Hứa Thần Nhất, nhuộm đỏ cả thế giới của anh ta.
Vết thương của anh ta, nhìn thôi đã thấy đau… Nhưng anh †a không trốn tránh, cũng không có ý định tránh, đây là thứ anh ta đáng phải chịu.
“Cậu đã yêu cô ấy từ lâu rồi. Nhưng cậu quá kiêu ngạo, cô gái này đã yêu cậu mười năm, nhưng mười năm này, cậu lại thờ ơ chẳng thèm quan tâm đến cô ấy… Tô Lương Mặc cao ngạo đến mức tự phụ, sao cậu có thể thừa nhận, sau mười năm, cậu lại yêu cô gái mà cậu cho rằng tuyệt đối không bao giờ có thể yêu, cô gái mà mười năm nay cậu chẳng thèm quan tâm? Nếu cậu thừa nhận yêu cô ấy, chẳng phải là cậu cũng thừa nhận mười năm nay là một sai lầm sao?… Tô Lương Mặc vô cùng hoàn hảo, sao có thể phạm sai lâm được?… Cậu đừng nhìn tớ” Hứa Thần Nhất cúi đầu nhìn về phía Tô Lương Mặc, bỗng nhiên anh ta nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Tớ nợ cậu một sự tỈ “Tớ nợ cậu một sự thật, có thể nói, cái chết của Lương Tiểu Ý, tớ cũng là một thủ phạm… Tô Lương Mặc, cậu nghe cho kỹ đây. Tớ chưa bao giờ thôi miên cậu thành công” Hứa Thần Nhất nhìn thấy hai mắt Tô Lương Mặc mở trừng, anh ta mỉm cười tự giễu, nói tiếp: “Ban đầu, tớ cũng tưởng rằng tớ thành công rồi, nhưng sau đó tớ mới phát hiện ra, không phải… Tớ không hề thôi miên được cậu. Vì thế… từ đâu đến cuối, tình cảm của cậu với Lương Tiểu Ý, tất cả đều xuất phát từ trái tim cậu… Tất cả!”