Chương
“Bịch!” Cơ thể Tô Lương Mặc giống như con báo săn, đột nhiên nhảy dựng lên, anh không quan tâm đến vết đạn trên vai, không quan tâm máu tươi đang chảy, nắm đấm của anh bay thẳng đến khuôn mặt anh tuấn của Hứa Thần Nhất!
Hứa Thần Nhất bất ngờ không kịp phòng bị, anh ta nhận một đấm của Tô Lương Mặc, khuôn mặt sưng vù, cơ thể lảo đảo ngã bệt xuống đất… Nắm đấm này, Tô Lương Mặc đã dùng % sức lực của mình!
Hứa Thần Nhất “hự “ một tiếng, miệng anh ta nôn ra máu tươi, sau đó anh ta từ từ ngẩng đầu lên, đưa mặt mình đến trước mặt Tô Lương Mặc: “Cậu đánh đi. Tớ nợ cậu một sự thật, hôm nay tớ trả hết cho cậu. Nhưng mạng sống tớ nợ Lương Tiểu Ý, không biết bao giờ tớ mới trả được hết!”
Mắt Tô Lương Mặc đỏ bừng, tơ máu nổi lên, đôi mắt toàn †ơ máu của anh nhìn chằm chằm người anh em đang tình nguyện chịu đánh, anh không quan tâm gì nữa, giơ tay đánh đấm loạn xạ.
“Tại sao không nói với tớ sớm hơn? Tại sao lúc đó tớ hỏi cậu, cậu lại nói với tớ là do di chứng để lại? Tại sao tớ đã hỏi bao nhiêu lần nhưng cậu không chịu nói sự thật với tớ? Cậu đã có rất nhiều cơ hội để nói ra sự thật! Kể cả là lần cuối tớ hỏi cậu, nếu cậu chịu nói thật cho tớ biết… Có lẽ có ấy đã không chết! Hứa Thần Nhất! Tại sao cậu lại giấu không cho tớ biết sự thật? Tại sao? Tớ đã tin tưởng cậu như thế nào?”
Thất vọng, đau khổ, bất lực… Rất nhiều những cảm xúc phức tạp trộn lẫn với nhau, khiến Tô Lương Mặc trở nên kích động.
Oán hận… trào dâng khắp cơ thể anh!
Oán hận ai?
“Hahaaa…” Đột nhiên, người đàn ông đang điên cuồng bỗng ngồi bệt xuống đất, bật cười khanh khách, nhưng nước mắt của anh lại trào ra. Anh quay đầu hỏi Hứa Thần Nhất: “Tại sao không tránh đi?”
“Tớ nợ cậu” Hứa Thần Nhất cũng nhìn vào mắt Tô Lương Mặc: “Sao cậu không đánh nữa? Cậu đánh tiếp đi, đây là hình phạt tớ đáng phải nhận”
“… Hahaaa” Tiếng cười của Tô Lương Mặc có chút hiu quạnh, anh nói châm chậm: “Người anh em, cho dù cậu dùng súng bắn tớ, tớ cũng chỉ coi là cậu lỡ tay trong lúc lau súng thôi… Hứa Thần Nhất, điều duy nhất cậu cần làm bây giờ là, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tớ nữa”
Một câu nói của anh khiến cả Lục Trầm và Hứa Thần Nhất cùng ngây người.
Lục Trầm mấp máy môi định nói gì đó, Hứa Thần Nhất nhìn thấy, anh ta vội vàng lắc đầu ra hiệu… Anh ta biết Lục Trầm định nói gì. Lúc hai người họ đến, họ đã nói nợ Tô Lương Mặc một lời giải thích, điều Lục Trầm muốn nói bây giờ có lẽ cũng chính là lời giải thích còn đang nợ Tô Lương Mặc kia…
Nhưng, Tô Lương Mặc không thể mất đi hai người anh em chỉ trong một ngày được!
Savvy đứng bên cạnh, im lặng nhìn cảnh tượng diễn ra trước mặt… Anh ta không thể không động lòng!
Ánh mắt của Lục Trầm bỗng nhiên quét qua một đồ vật dưới nền đất… Đợi đã! Đây là?
“Lương Mặc! Đây có phải là trái tim xanh ngọc của cậu không?” Lục Trầm chỉ về phía một cái hoa tai màu xanh ngọc đang rơi dưới nền đất. Tô Lương Mặc ngay lập tức nhìn về phía Lục Trầm chỉ, anh nhanh chóng nhặt hộp đựng trang sức dưới đất lên… Anh nhìn về phía ngăn kéo tủ đang mở, hiểu rồi, lúc nãy anh tức giận quá nên đã lấy một thứ gì đó ném Hứa Thần Nhất, hóa ra là cái hộp này.
“Đây là…?” Tô Lương Mặc nhặt cái hộp đựng đồ trang sức lên, bỗng nhiên anh nhìn thấy một quyển nhật ký rơi bên cạnh, còn có…
“Chứng nhận ly hôn?” Tô Lương Mặc không dám tin vào mắt mình! Chứng nhận ly hôn ghi rõ, bên nữ Lương Tiểu Ý, bên nam Tô Lương Mặc!
Đột nhiên, ánh mắt của anh trở nên lạnh lẽo!
Lôi thoại ra, anh bấm gọi: “Phương Hồi, tôi bảo anh giúp tôi và vợ tôi làm thủ tục ly hôn khi nào?” Giọng nói lạnh như băng tuyết. Savvy ở bên cạnh sững sờ… Lúc ở cổ trấn, Lương Tiểu Ý từng nói anh và Lương Tiểu Ý đã ly hôn rồi.
Nhưng bây giờ nhìn phản ứng của người đàn ông này, hiển nhiên, chuyện này có chút ẩn tình.
Đầu dây bên kia, Phương Hồi nhận được điện thoại của Boss, nhất thời kinh ngạc, cậu ta giúp Boss với vợ làm thủ tục ly hôn khi nào chứ??