Chương
“Boss, anh đợi một chút, tôi đi kiểm tra xem sao ạ” Hiệu suất làm việc của Phương Hồi rất nhanh, cậu ta lập tức dùng điện thoại bàn gọi điện cho một người bạn làm ở Cục dân chính để kiểm tra…
“Boss, tôi đã kiểm tra rồi ạ. Tình trạng hôn nhân của anh và phu nhân là đã kết hôn, vẫn chưa ly hôn ạ”
“Biết rồi” Ánh mắt Tô Lương Mặc sáng lên, xem đi xem lại giấy chứng nhận ly hôn trong tay… Chưa ly hôn, vậy tờ giấy chứng nhận ly hôn này ở đâu ra? Người đàn ông cụp mắt xuống, đôi lông mi dài che đi suy nghĩ trong đôi mắt tối tăm của anh, anh nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, nghĩ lại Lương Tiểu Ý bắt đầu thay đổi từ khi nào.
Anh lại nghĩ đến những lời Lục Trầm từng nói với anh, Lương Tiểu Ý nói với Lục Trâm: Tô Lương Mặc không cần đứa bé này, ghét bỏ đứa bé này.
Nhưng sự thật không phải như vậy. Anh chưa từng có thái độ không cần đứa bé chứ đừng nói là ghét bỏ đứa bé.
Sau đó, Tiếu Ý không hề có cơ hội lấy được cái gọi là giấy chứng nhận ly hôn, cơ hội duy nhất có thể lấy được giấy chứng nhận ly hôn chính là…
Ngay sau đó… khuôn mặt tuấn tú đóng băng thành đá tuyết, anh nheo mắt… mọi thứ đều rõ ràng rồi.
“Ôn Tình Noãn!” Từ trong miệng Tô Lương Mặc hét ra tên gọi quen thuộc! Đáy mắt người đàn ông lóe lên tia lạnh vô cùng lẫn căm hận!
Ánh mắt từ quyển vở màu xanh lá cây chuyển sang quyển nhật ký bên cạnh… Mở ra, anh vốn là người có trí nhớ hơn người, đọc nhanh như gió. Ánh mắt lướt qua những dòng chữ của Lương Tiểu Ý trong quyển nhật ký, sắc mặt của anh ngày càng khó coi.
Chán ghét, hối hận, áy náy, đau lòng, căm hận, tất cả mọi cảm xúc hòa trộn lại với nhau… Nỗi đau thấu tận tâm can.
Có đau… cũng phải xem hết! Nhưng câu từ ngập tràn tình cảm của Lương Tiểu Ý. Từ yêu thầm, thích, ngưỡng mộ, yêu sâu đậm… đến khao khát, tuyệt vọng…. Anh đã làm gì với cô???
Một cô gái bắt đầu yêu anh từ những năm tháng tươi đẹp nhất, càng ngày càng sâu đậm, sau đó, anh tự tay bóp nát tình yêu này… Rốt cuộc anh đã làm gì với cô???
Cô rõ ràng biết mình sắp chết… Vậy mà không hề nói với anh lời nào, một mình chịu đựng tất cả. Còn anh thì sao? Anh đã làm những gì?
Hiểu lầm, giày vò, làm nhục, dùng những lời nói ghê tởm…
Cô sắp chết rồi nhưng dù có phải chịu đựng đau đớn cũng muốn sinh đứa bé ra. Còn anh thì sao? Anh không bảo vệ cô tốt suýt nữa thì khiến cô sảy thai, sau khi cô mất tích anh còn ép cô xuất hiện, dùng những thủ đoạn độc ác tổn thương người để ép cô ra mặt, cuối cùng… cuối cùng!
Bàn tay Tô Lương Mặc run run, mặt cắt không còn giọt máu, anh vô cùng hối hận, tự trách mình… ĐMI Anh đã làm những gì??
Người phụ nữ này sắp chết rồi, cô chỉ muốn mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi cùng người đàn ông cô yêu nhất nắm tay nhau bước vào lễ đường… Yêu cầu của cô không nhiều chút nào, đó là điều mỗi người phụ nữ đều có được trong cuộc đời này… Sau đó anh đã làm gì? Anh tự tay đập tan hi vọng của cô, tàn nhãn nói với cô, tất cả chỉ là một mưu kế, một trò chơi, anh bảo cô đừng có tin, thậm chí anh còn tàn nhãn nói rằng anh chưa từng yêu cô. Sau đó anh trói buộc cô, nói với cô rằng, anh không yêu cô những cũng không để cô rời xa anh…
Thậm chí anh còn cho người chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn, nói với cô rằng, cô không có cửa để trở thành bà chủ Tô, cô phải ngoan ngoãn làm người tình của anh… còn lấy danh nghĩa “báo ơn”…
“Hahahahaha…hahaha…”ngoài trời bỗng nhiên mưa xối xả như trút nước, trong trận mưa xối xả chiều tối, biệt thự Lí Ân bỗng vang lên tiếng cười thê thảm sởn gai ốc.
Ánh mắt Savvy hiện lên chút do dự nhưng giọng nói lại lạnh như băng: “Nghe nói Tô Lương Mặc thông minh lanh lợi, Tô Lương Mặc, anh thử đoán xem, người phụ nữ ngốc nghếch đó tại sao bị cấy virus NE từ lúc còn rất nhỏ?”
Cơ thể Tô Lương Mặc khựng lại, từ từ ngước đầu lên, hỏi Savvy: “Tại sao?”
Đôi mắt màu nâu của Savvy lóe lên tia tàn nhẫn, từ từ nói: “Nếu năm đó Tiểu Ý không gặp anh, virus lúc này đã được cấy vào người Tổng giám đốc Tô tập đoàn tài chính Tô Thị rồi”
Lời của Savvy chẳng khác nào giọt nước tràn ly!
Đôi mắt Tô Lương Mặc mở to!