Chương
Cô biết anh nhất định hiểu cô đang nói gì.
Trái tim Tô Lương Mặc như thắt lại, bắt gặp ánh mắt trong trẻo nhưng đầy quả quyết của Lương Tiểu Ý, trái tim anh lại đập một cách dữ dội…
Nhìn cô đến ngây ngốc…
Lục Trầm thầm đánh giá cảnh tượng trong căn phòng trước mặt, anh cảm thấy mình thật sáng suốt khi không vào đó.
Một mình Lục Trầm ngồi trên xích đu trong sân vô cùng thư thái.
“Này! Chú có phải là người lần trước đã dẫn cháu đi chơi đúng không?” Đột nhiên, một giọng nói non nớt của trẻ con vang lên sau lưng, đôi chân đang đung đưa khẽ dừng lại, Lục Trầm quay đầu: “Cháu là tiểu quỷ hôm đó đúng chứ?”
“Ai là tiểu quỷ? Chú mới là tiểu quỷ ấy!” Lương Chi Duy tức tối cãi lại. Lục Trầm biết tiểu quỷ nhỏ này.
“Này, tại sao chú lại ở đây?” Tiểu Bảo cao hứng hỏi. Khi cậu bé hỏi, đôi mắt to ánh lên vẻ tò mò, thoạt nhìn như thể cậu đã nghĩ ra một trò đùa xấu xa nào đó. Ra vẻ suy tư một lúc, Tiểu Bảo như phát hiện ra một điều gì đó mới: “Ồ … Cháu biết rồi! Có phải chú đi cùng với tên rắm thối xấu xa kia đến đây đúng không? Nhất định là như vậy rồi!”
Khế thở dài một tiếng, ánh mắt cậu bé rời đến cánh cửa trước nhà, đôi chân ngắn ngủn lon ton chạy đi. Lục Trầm phản xạ cũng rất nhanh, anh vội vàng ôm chầm lấy cậu bé: “Tiểu quỷ thối! Chú đã cho phép cháu chạy đi chưa?”
“Wow! Chú là kẻ xấu! Cháu sớm đã phải nhận ra chứ! Chú với ông chú xấu xa ở bên trong nhà kia đi cùng nhau, nhất định là cùng một loại người mà! Mất công lần trước cháu đối xử tốt với chú! Hừ!”
Trong phòng “Ký tên đi”
Lương Tiểu Ý lặp lại lời nói của mình một lần nữa. Nhưng Tô Lương Mặc đâu có dễ dàng để cho cô được toại nguyện: “Đừng hòng!”
“Ồ!” Người phụ nữ cười khinh bỉ: “Thật ra, cuộc hôn nhân của chúng ta đã không còn giá trị hay hiệu lực nào nữa rồi. Và tôi cũng không bắt anh phải ký vào tờ đơn này. Anh ký vào đây, cũng chỉ là để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Thực ra kể cả có không ký thì cuộc hôn nhân của chúng †a cũng không có giá trị”
“Ý em là gì?” Người đàn ông trở nên thận trọng. Lương Tiểu Ý hoàn toàn không phải là một người không có mục đích không rõ ràng như vậy.
Đôi môi hồng khẽ nhếch lên: “Ôi tống giám đốc Tô cao ngạo của tôi ơi, anh đừng quên năm năm trước, thời điểm khi quan tài của tôi bị chôn vùi, thì sổ hộ khẩu của tôi trên đất nước Z cũng đã bị hủy bỏ. Nếu anh không tin thì có thể đến đồn cảnh sát địa phương để kiểm tra xem có đúng là thông tin cá nhân của tôi đều đã bị đóng dấu “Đã chết” trên đó hay không?”
Cô mỉm cười một cách tự tin: “Điều đó có nghĩa là, ở đất nước Z, người vợ của ông Tô Lương Mặc tên Lương Tiểu Ý đó đã không còn sống nữa. Và tôi cũng chỉ là một người có cùng tên và họ với cô ấy mà thôi!”
“Em nói lại một lần nữa xem”
Lương Tiểu Ý chống tay lên cằm: “Tôi nói, người vợ của anh tên Lương Tiểu Ý đã chết rồi. Cuộc hôn nhân của chúng ta không còn giá trị nữa” Cô từ trong chiếc ba lô được đặt ở trên ghế sofa lấy ra một chiếc ví.
“Anh nhìn cho rõ, tôi không còn là Lương Tiểu Ý nữa rồi”
Đôi mắt lạnh lùng của Tô Lương Mặc rơi xuống chiếc chứng minh thư mà Lương Tiểu Ý giơ lên, rồi cầm lấy nó. Tô Lương Mặc ngỡ ngàng nhìn chăm chú thông tin được ghi trên đó.
“Canal Lương? đây là tên hiện tại của em?” Tô Lương Mặc bình tĩnh hỏi Lương Tiểu Ý: “Quốc tịch Mỹ?”
Đúng vậy, Lương Tiểu Ý đã đổi tên, chỉ là sau khi quay trở về nước và sống tại thành phố này, cô vẫn sử dụng tên “Lương Tiểu Ý” để thuận tiện cho việc làm quen với mọi người ở đây, chỉ cần không đến những nơi phải sử dụng đến chứng minh thư là được.