Chương
Nghĩ mà xem, cô rõ ràng là người dân của nước Z, nói tiếng phổ thông nhanh như gió, mỗi khi cần phải gặp giáo viên của Tiểu Bảo, cô đều phải giới thiệu: “Xin chào, tên tôi là Canal” … Điều này thật sự rất kỳ quái luôn á! Rõ ràng là công dân nước Z, sống trên lãnh thổ của nước Z, ấy vậy mà lại phải dùng một cái tên nước ngoài…
Ngoài ra, ngay cả những người bạn cũ của cô gặp lại cũng vẫn quen miệng gọi tên “Tiểu Ý” thay vì Canal.
Vì vậy, mặc dù tên đã được thay đổi, quốc tịch cũng đã được thay đổi, nhưng cô vẫn luôn sử dụng cái tên Lương Tiểu Ý.
Gương mặt bầu bĩnh của Lương Tiểu Ý hiện lên vẻ hả hê, đôi môi hồng khế cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp, giọng nói có phần đắc ý nói: “Sao nào? Tôi không có nói dối anh nhé” Sau đó cô lấy một cây bút từ ngăn kéo của bàn uống nước, rồi giơ nó lên trước mặt Tô Lương Mặc: “Ký tên đi”
Tô Lương Mặc đứng chôn chân tại chỗ không biết phải nói gì. Nghe những lời nói đó, hàng mi rậm rạp, cong vút của anh không khỏi rung lên. Tất cả mọi thứ đều rơi vào tầm mắt của Lương Tiểu Ý. Nụ cười trên đôi môi hồng ấy ngày càng tươi hơn, tiếp tục trêu đùa Tô Lương Mặc: “Anh Tô, người vợ Lương Tiểu Ý trước kia của anh đã chết rồi. Anh còn muốn níu giữ cuộc hôn nhân không còn giá trị này nữa để làm gì?”
Cô nói: “Tình yêu của tôi dành cho anh đã không còn từ rất lâu rồi, những ân oán trước kia của chúng ta cũng coi như xí xóa nếu như anh đặt bút ký tên vào tờ đơn đó. Vậy thì chỉ bằng buông tha cho nhau đi, để đôi bên đều có thể bắt đầu một cuộc sống mới? Chúng ta vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều điều đang chờ đón chúng ta ở phía trước. Chẳng lẽ anh không muốn có một cuộc sống hạnh phúc ư? Anh … một người đàn ông có tiền đồ sáng lạn như vậy, tại sao vẫn muốn níu giữ một người đã chết để làm gì cơ chứ? Điều này thật không đáng”
Tô Lương Mặc đứng lặng im lắng nghe từng lời mà Lương Tiểu Ý nói.
Có một điều không thể ngờ tới, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lương Tiểu Ý, Tô Lương Mặc chậm rãi đặt thẻ căn cước của Lương Tiểu Ý xuống bàn trà. Động tác ấy khiến đôi mắt của Lương Tiểu Ý sáng ngời: “Anh Tô đồng ý rồi ư?”
“Này, bút đây” Lương Tiểu Ý cầm lấy cây bút rồi đưa đến trước mặt anh.
Đột nhiên: “Lương Tiểu Ý” giọng nói thâm trầm của Tô Lương Mặc vang lên: “Sẽ không có chuyện ly hôn.”
Nụ cười trên khuôn mặt của Lương Tiểu Ý như cứng lại, cô đứng hình trong giây lát, rồi lắp bắp nói: “Tô Lương Mặc!… Anh… Anh nói như vậy là có ý gì?”
Đôi môi của Tô Lương Mặc khẽ nhếch lên, từ chối trả lời những câu hỏi không quan trọng: “Bây giờ không gọi anh là anh Tô mà thay vào đó lại gọi cả họ tên của anh ra à?” Con nít cũng có thể nghe ra được sự chế giêu trong câu nói của anh.
Nhưng Lương Tiểu Ý đâu có thời gian để quan tâm đến sự chế giễu của anh vào lúc này. “Rốt cuộc là anh có ý gì?” Đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang hả hê trước mặt với ánh mắt căm hận.
“Chúng ta sẽ không ly hôn” Tô Lương Mặc chỉ tay vào điều khoản thứ hai của thỏa thuận ly hôn: “Không thể ly hôn, càng không thể tự động tước quyền giám hộ cũng như thăm nom con của đối phương”
Có ông Trời mới biết anh buồn đến cỡ nào. Lương Tiểu Ý không chỉ muốn ly hôn với anh, mà còn muốn tước quyền giám hộ con của anh, thậm chí cô ấy còn muốn tước đi quyền thăm nom con của anh. Trái tim anh … đập mạnh từng hồi.
Trong miệng anh trở nên đắng ngắt. Phải chăng, đây là quả báo mà anh xứng đáng phải nhận?
Tiểu Ý là một người phụ nữ hiền lành, dịu dàng nhất mà anh từng biết. Vậy mà giờ đây, cô có thể làm ra những điều tàn nhẫn như vậy đối với anh … Anh biết bây giờ Tiểu Ý đã hoàn toàn không quan tâm đến anh nữa … Nhưng! Anh không thể cam chịu như vậy! Anh cũng vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận điều đó!
Anh thật sự không cam tâm!
“Anh nhắc lại một lần nữa, chúng ta sẽ không ly hôn”
Người đàn ông ngước lên, nhìn lương Tiểu Ý với đôi mắt sáng ngời, “Lương Tiểu Ý, em chỉ có thể là của anh mà thôi. Em, anh, các con, chúng ta nhất định sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn! “