Chương
Lương Tiểu Ý thở hồng hộc, cả người cô toàn mồ hôi, quần áo trên người cô ướt đẫm, cô xuất hiện trước mặt Lục Trầm, câu đầu tiên cô hỏi là “anh ấy chết chưa”.
Vì sự xuất hiện đột ngột của Lương Tiểu Ý, Lục Trâm ngây người một lúc, nghe thấy câu hỏi của cô, mặt anh ta đen xì.
Anh ta định mở miệng chế giễu Lương Tiếu Ý mấy câu, nhưng vừa ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy thang máy sau lưng cô hiển thị đang ở tầng một. Từ tâng mười xuống tầng một, thang máy không thể xuống nhanh như thế được.
“Cô lên đây như thế nào vậy?”
“Tôi đi cửa thoát hiểm” Lương Tiểu Ý chỉ về phía cửa thoát hiểm.
Trái tim Lục Trầm dao động, cuối cùng, anh ta nhìn thẳng vào Lương Tiểu Ý.
Lục Trầm hỏi: “Cô chạy thang bộ lên đây à?” Cả người cô toàn mồ hôi, mặt cô cũng lấm tấm mồ hôi, mái tóc dày phía sau cũng ướt đãm, giống như cô vừa ngâm mình trong giếng nước đi lên.
“Đúng”
Lương Tiểu Ý thở hồng hộc, vì cô chạy nhanh quá, nên tim phổi cô đều đang đập rất nhanh, cô có cảm giác trái tim cô sắp sụp đổ, sắp nổ tung rồi.
“Cô cần uống nước không?”
Lục Trầm có ý tốt hỏi, nhìn thấy cô thở hồng hộc giống như đang bị bệnh hen suyễn: “Cô có chắc…” cô không sao chứ?
Lời còn chưa nói xong…
“Ai ya! Sao anh hỏi nhiều thế, rốt cuộc thì anh ấy chết chưa?” Lương Tiểu Ý tức giận trừng mắt nhìn Lục Trâm.
Lục Trầm bị cô mắng, anh ta ngập ngừng, đây là loại chuyện gì chứ? Là cô nói đi liền đi, lại là cô không màng tất cả chạy lên đây.
“Chưa chết”
Mắt Lương Tiểu Ý sáng rực, cô hỏi tiếp: “Tình hình thế nào rồi?”
Lục Trầm rất muốn chế giễu cô một hai câu, nhưng nhìn bộ dạng bẩn thỉu, hỗn loạn, đẫm mồ hôi vô cùng nhếch nhác của cô bây giờ, lương tâm của anh ta trỗi dậy, không nói ra câu nào chế giễu cô.
“Các bác sĩ vẫn đang tích cực cấp cứu cho cậu ấy. Cũng may số cậu ấy tốt, chỉ một chút nữa thôi, mũi dao sẽ đâm vào tim. Nếu mũi dao đâm vào tim, cậu ấy không còn mạng nữa rồi”
Lương Tiểu Ý mím môi: “Tôi ở đây chờ”
“Không phải cô chạy rồi à? Sao lại quay lại làm gì?” Lục Trầm im lặng nhìn cô.
Lương Tiểu Ý bỗng giật mình… Đúng thế, cô đã chạy đi rồi, tại sao lại quay lại chứ?
À à à, đúng rồi, chắc chắn là vì…
“Dù sao thì anh ấy cũng vì câu nói của tôi nên mới bị thương. Nếu như anh ấy thực sự chết rồi, lương tâm của tôi cũng không yên được. Sống trái với lương tâm, những ngày tháng như vậy không dễ sống. Hơn nữa, nếu như tôi đã muốn sau này không còn liên quan đến anh ấy, thì đương nhiên tôi phải cùng anh ấy vượt qua khó khăn lần này. Chỉ khi anh ấy vượt qua quỷ môn quan, sau này tôi mới có thể sống mà không áy náy gì được.”
Lương Tiểu Ý nhìn Lục Trầm: “Hơn nữa, tôi có một chuyện rất quan trọng cần anh ấy làm”
“Chuyện gì…” Lục Trầm vừa hỏi, đèn phòng phẫu thuật liền tắt, cửa mở, Lương Tiểu Ý vội vàng đứng lên, chạy về phía cửa phòng cấp cứu.
Lục Trầm xoa xoa mũi, cũng đứng dậy theo.
“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồ Bác sĩ cởi khẩu trang ra, để lộ ra một tia nhẹ nhõm.
Nhân vật tầm cỡ này có thể giữ được mạng sống, đối với bác sĩ bọn họ, đây là điều vô cùng quan trọng.
“Bệnh nhân tạm thời không có gì nguy hiểm đến tình mạng, nhưng vẫn cần quan sát thêm giờ nữa”
Lương Tiểu Ý gật đầu, cô đã từng là một bác sĩ ngoại khoa, cô cũng từng làm rất nhiều phẫu thuật, cô hiểu.