Chương
Giờ phút này, không hiểu sao, trong lòng cô bỗng nhiên thở phào một hơi.
Đi theo Tô Lương Mặc về phòng bệnh VIP, bấy giờ Lương Tiểu Ý mới chú ý đến đôi tay đây máu của mình.
Nhìn thấy vết máu trên tay mình đã khô lại, Lương Tiểu Ý hơi ngây người, ngay lập tức cô đi vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh VỊP.
Lương Tiểu Ý mở vòi nước, cô rửa sạch từng ngón tay, mỗi ngón tay cô đều rửa vô cùng cẩn thận.
Rửa tay xong, cô tắt vòi nước, vừa ngẩng đầu lên, cô liền bị hình ảnh trong gương dọa… Người nhếch nhác trong gương này là ai?
Là cô sao?
Lương Tiểu Ý giơ tay lên, ngón tay đầy nước chạm vào mặt của cô, mũi của cô, môi của cô, người trong gương cũng làm theo cô.
Đây là cô sao?
Nhếch nhác, thảm hại vô cùng.
Mái tóc rối loạn dính bết lên mặt cô, mặt cô toàn mồ hôi, còn có cả vết máu khô, chắc là lúc đó cô giơ tay lau mặt nên dính lại.
Quần áo của cô cũng bẩn, không chỉ bẩn, còn ướt nhẹp nữa… Người nhếch nhác này là cô sao?
Mà lúc nấy, cô lại có vinh hạnh mang theo bộ dạng này chạy điên cưồng khắp bệnh viện?
Lương Tiểu Ý kích động, cô muốn bóp chết chính mình ngay bây giờ.
“Ting ting ting…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lương Tiểu Ý bỗng run một cái, giật mình nhận điện thoại: “Alo?”
“Mommy, là con đây.”
“À, Đại Bảo à…” Khóe môi Lương Tiểu Ý có chút cứng ngắc.
Cậu bé ở đầu dây bên kia hơi chau đôi mày trẻ con… Có chuyện gì vậy? Hình như mommy có gì đó không đúng.
“Mommy… mommy đang ở đâu?” Lương Chi Hoành còn nhỏ nhưng đã rất thông minh, cậu không hỏi thẳng tại sao Lương Tiểu Ý lại hoảng hốt, ngược lại cậu chỉ hỏi một câu hỏi có vẻ không liên quan.
Lương Tiểu Ý không nghĩ nhiều, cô ngẩng đầu liếc nhìn tẩm biển treo bên ngoài cửa bệnh viện, vẻ mặt ngẩn ngơ đọc: “Bệnh viện nhân dân số mội…”
Đầu dây bên kia, Lương Chỉ Hoành nhanh nhạy nắm được chỉ tiết quan trọng: “Mommy bị thương à?” Vẻ mặt cậu bỗng vô cùng căng thẳng: “Vậy con và chú Savvy sẽ đến bệnh viện đón mommy. Mommy ở bệnh viện đợi con”
“Không cần!” Lương Tiểu Ý đột nhiên hét lớn vào điện thoại n thoại bỗng nhiên im lặng, một lúc sau cô mới nhận ra mình đã phản ứng thái quá, bấy giờ cô mới ngại ngùng ho khan hai tiếng: “Khụ khụ… Đại Bảo, mommy không bị thương”
“Lừa con, nếu mommy không bị thương thì tại sao lại đến bệnh viện?” Cậu bé ở đầu dây bên kia áp điện thoại vào tai, hai mắt sáng vô cùng thông minh.
Lừa mẹ của cậu, căn bản không cần “thủ đoạn”
“Có phải mommy sợ chúng con lo lắng nên mới không nói thật đúng không?” Cậu dõng dạc hỏi, Lương Tiểu Ý gấp gáp: “Thực sự không phải mommy bị thương, là cái chú lần trước con gặp, bây giờ chú ấy đang cấp cứu”
Miệng nhanh hơn não, Lương Tiểu Ý vội vàng giải thích, nên đã nói ra sự thật.
Lương Chi Hoành nghe thấy Tô Lương Mặc bị thương, trong lòng cậu vô cùng ngạc nhiên.
“Chú đó ạ? Mommy, là cái chú họ Lương ấy à?” Người bố cùng huyết thống với cậu?
Là người đó sao?
Lương Tiểu Ý có chút ngại ngùng, cô nói: “Thực sự không cần lo cho mommy đâu, con đói chưa, bây giờ mommy về nhà nấu cơm cho con”