Chương
Đúng, mục đích của cô là danh chính ngôn thuận ly hôn, sau đó đưa các con đi. Nhưng có những chuyện, trước khi rời đi, cô phải hỏi cho rõ.
Ánh mắt ông nội Tô xẹt qua một tia dao động: “Cô muốn biết nhiều như thế để làm gì?”
“Được thôi, ông Tô, tôi chỉ hỏi một câu” Lương Tiểu Ý nhìn chăm chằm vào mắt ông nội Tô: “Chứng nhận ly hôn này, anh ấy có biết không?”
“Anh ấy” là ai, chắc không cần cô nói thì cả hai bên đều biết.
“Nếu tôi nói với cô, nó không biết, cô sẽ đi tố cáo với nó à?” Ông nội Tô nheo mắt lại, ánh mắt ông ta phát ra tia khinh thường lạnh lẽo.
Lương Tiểu Ý không nói gì… Thực ra thì, cô chỉ muốn biết đáp án thôi. Không hiểu tại sao, lần này cô nhất định cố chấp biết được đáp án. Chứng nhận ly hôn này, anh có biết không?
Nhưng cho dù anh có biết hay không, thì kế hoạch của Lương Tiểu Ý cũng sẽ không thay đổi: cô chỉ muốn cùng hai con sống một cuộc sống yên bình. Nhưng chỉ cần anh xuất hiện trong thế giới của cô, thế giới của cô sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn. Mỗi lần anh xuất hiện, anh chỉ mang đến cho cô toàn là đau thương. Cô… cũng không muốn gặp lại anh.
Nhưng trong mắt ông nội Tô, khoảnh khắc cô chần chừ, chính là lúc cô đang suy tính âm mưu. Tô Lương Mặc là cháu nội của ông ta, còn cô gái này… Ánh mắt chỉ trích của ông nội Tô nhìn thẳng vào Lương Tiểu Ý. Không nói đến chuyện xảy ra khi cô gái này học trung học, nhưng theo như ông ta điều tra, bên cạnh cô có mấy người đàn ông khác, thân phận của ai cũng không tầm thường, đều là người có tiền có quyền. Có thể thấy cô gái này là loại người như thế nào!
Loại con gái bẩn thỉu, trêu hoa ghẹo cỏ, qua lại với nhiều đàn ông như cô, ông ta tuyệt đối không thể để cô làm hại cháu nội ông ta được.
“Cô Lương, cô chỉ cần ghi nhớ một điều, loại con gái như cô, nhà họ Tô chúng tôi không cần. Chuyện xảy ra khi cô học trung học, cô tưởng rằng chúng tôi không biết à? Loại con gái bẩn thỉu như cô, không thể bước được chân vào cổng lớn nhà họ Tô chúng tôi đâu. Cũng mong cô đừng có quyến rũ cháu nội tôi nữa” Ông nội Tô khinh thường nhìn Lương Tiểu Ý: “Cầm lấy chứng nhận ly hôn, cút đến bờ bên kia Thái Bình Dương đi!”
Mặt Lương Tiểu Ý không ngừng biến sắc, lại có người đào lại chuyện năm xưa của cô. Cô muốn phản kháng lại, nhưng cô lại liếc nhìn chứng nhận ly hôn trong tay… Đây không phải là điều cô muốn sao? Trong đầu cô bỗng nhiên lại vang lên lời người đàn ông nằm trên giường bệnh, anh chiều chuộng nói với cô: “Trước đây anh không biết là sự xuất hiện của anh lại khiến em đau khổ như vậy. Nếu như anh biết, anh đã ký đơn ly hôn từ lâu rồi” Lúc đó, khuôn mặt trắng bệch của anh đang cười, nhưng cô lại cảm giác bộ dạng anh vô cùng bi thương.
Lắc lắc đầu, cô tự nói với bản thân không được suy nghĩ linh tỉnh nữa.
Đúng, không suy nghĩ linh tỉnh nữa. Chẳng qua là anh bị thương vì cô, nên cô mới cảm thấy áy náy mà thôi.
Cô tự an ủi mình như vậy.
“Con của tôi thì sao?” Cô trở nên lạnh lùng, hỏi ông ta.
Các con là tất cả của cô, nếu như ông nội Tô không chịu giao quyền giám hộ và nuôi dưỡng các con cho cô, vậy thì cô sẽ không ly hôn.
“Cô yên tâm, nhà họ Tô sẽ không cướp con của cô đâu”
Ông nội Tô nói. Thần kinh căng thẳng của Lương Tiểu Ý được thả lỏng vài phần. Giây tiếp theo, ông nội Tô nói: “Nhà họ Tô không cần người nối dõi có dòng máu dơ bẩn”
Lương Tiểu Ý mở trừng mắt…
“Mommy…” Một giọng nói yếu đuối từ ngoài cửa vang lên.
Lương Tiểu Ý vô thức quay đầu lại, nhìn về phía cầu thang, có một bóng dáng nhỏ bé đang đứng ở đó.
“Mommy” Là Tiểu Bảo, Tiểu Bảo nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ nhìn Lương Tiểu Ý: “Người nối dõi có dòng máu dơ bẩn” là cái gì?”
Bỗng chốc, trong đầu Lương Tiểu Ý vang lên tiếng nổ ầm ầm!
Cô vội vàng chạy đến trước mặt con, ôm Tiểu Bảo vào lòng: “Tiểu Bảo đừng hỏi. Tiểu Bảo nghe sai rồi”
Cô biết nói gì đây?