Chương
Nói với cậu bé… ông già này là ông nội của con, ông ta đang chê bai, khinh thường con sao?
Lương Tiểu Ý che hai tai Tiểu Bảo lại, mắt cô đỏ lựng, nhưng lưng cô thẳng tắp. Cô quay người nhìn về phía ông nội Tô, nghiêm nghị nói: “Ông Tô, tôi hiểu mục đích hôm nay ông đến đây. Ông yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng rời đi… Không! Ngày mai tôi sẽ đi! Mời ông rời khỏi nhà tôi. Cũng mong ông đừng dùng những lời nói độc ác làm tổn thương các con tôi.
Trong mắt ông, tôi có tồi tệ thế nào nữa, thì cũng là do tôi không tốt, các con tôi không làm gì sai. Tại sao ông có thể dùng những lời nói độc ác như vậy làm tổn thương chúng chứ?” Lương Tiếu Ý nghiến răng oán hận: “Nói thế nào đi nữa, thì luận về tình thân, trên người Tiểu Bảo cũng đang chảy dòng máu của nhà họ Tô các ông”
Đây là điều Lương Tiểu Ý không muốn thừa nhận, nhưng cô cũng không thể phủ nhận được sự thật này.
Ông nội Tô nghe thấy thế, ông ta bật cười: “Nhà họ Tô không cần người nối dõi có dòng máu bẩn thỉu, lai lịch bất minh như thế”
Mắt Lương Tiểu Ý đỏ lựng, cô nhẫn nhịn như thế đủ rồi, cô kính trọng ông ta là người lớn tuổi. Nhưng con của cô bị người ta nói như thế…
“Mời ông đi cho! Mời ông ngay lập tức rời khỏi đây! Nơi này không chào đón ông!” Mắt cô đỏ lựng, cô quát lớn.
Ông nội Tô nhìn cô hừ lạnh một tiếng, sau đó bước ra ngoài. Chú Phùng đi theo phía sau, hai vệ sĩ áo đen mỗi người một bên nhấc cái ghế bành của ông ta đi theo phía sau, tất cả rời khỏi nhà của Lương Tiểu Ý.
Nhìn theo bóng cái ghế bành vẫn còn lưu lại dấu vết của ông nội Tô… Bấy giờ Lương Tiểu Ý mới hiểu vì sao ông nội Tô lại mang theo một cái ghế bành ra khỏi nhà. Ông ta đến nhà cô, nhưng lại tự mang theo ghế, không phải phẩm vị của ông †a cao, mà là ông ta chê cô dơ bẩn!
Lương Tiểu Ý không biết rằng, có một bóng hình nhỏ bé, lạnh lùng đứng ở góc cầu thang, gương mặt nhỏ nhắn giống hệt Tô Lương Mặc hiện lên sự bướng bỉnh, kiên định, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Ông nội Tô và chú Phùng bước ra khỏi căn biệt thự.
Xe ô tô không dừng trước cửa nhà Lương Tiểu Ý mà đỗ ở phía Tây.
Ông nội Tô lên xe, chú Phùng cũng lên theo.
“Lão g Chú Phùng ngập ngừng.
Ông nội Tô liếc nhìn chú Phùng, cười khẩy: “Có gì thì nói đi, từ lúc nào học cái kiểu nói năng líu nhíu vậy”
Chú Phùng ngồi xuống: “Vậy được, tôi xin nói thẳng, lão gia đừng nổi giận” Chú Phùng nghiêm mặt: “Ban nãy ông thực sự không nên nói ra những lời như vậy ở trước mặt đứa trẻ”
Chú Phùng thẳng thừng nói, ông nội Tô sững sờ, bấy giờ ông ta mới nghĩ lại cảm giác lúc đó. Ông ta cười lạnh: “Sao vậy, ban nãy cô ta lên giọng dạy dỗ tôi, giờ chú cũng muốn dạy dỗ tôi sao? Từ lúc nào mà mấy người các chú có thể tùy ý bắt tôi trở thành cái nọ cái kia rồi hả?”
Trong lòng ông nội Tô càng lúc càng không thích Lương Tiểu Ý, giờ ai cũng có thể đứng trước mặt trách móc ông vài câu sao?
Chú Phùng vội vàng nói: “Lão gia, đừng tức giận.”
“Hừ!” Ông ta hừ một tiếng lạnh lùng, sau đó không nói gì thêm nữa. Chú Phùng cũng chán nản, xoa xoa mũi rồi im lặng.
Biệt thự.
“Mommy, ông đó là ai vậy?” Lương Chỉ Duy hỏi.
Lương Tiểu Ý nghĩ một lúc, nói: “Ông ấy là người quen cũ của mommy” Lương Tiểu Ý cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể đổi chủ đề, hỏi Tiểu Bảo đói chưa, hôm nay ở trường mẫu giáo có chuyện gì không.
Lương Chỉ Duy nghe mẹ hỏi xong liền vui vẻ, ríu rít kể chuyện ở trường mẫu giáo.
Thấy cậu bé say mê kể, Lương Tiểu Ý mỉm cười… Quả nhiên là trẻ con, vài giây đã quên mất chuyện ban nấy.
“Mommy con đi tìm anh chơi đây: Lương Chỉ Duy ngọt ngào nói.
“Ừ, nhưng…” Cô nắm lấy cánh tay nhỏ bé, nhìn vào cậu: “Không được làm phiền anh quá nhiều. Biết chưa?”