Chương
Đôi mắt long lanh của Tô Lương Mặc nhếch lên, ánh mắt sắc lẹm nhìn Lục Trâm, khóe môi mỏng mấp máy: “Đợi lành vết thương, tớ sẽ đích thân đi đón cô ấy”
Ý của anh là, nói nhiều vô ích, chỉ bằng hành động.
Lục Trầm nhếch môi cười: “Được, tớ đi theo cậu”
Còn Lương Tiểu Ý, từ sau khi nhận được tin nhắn của Tô Lương Mặc, cô đứng ngồi không yên.
Cô cực kỳ không bình thường.
Ngay cả Lương Chi Duy cũng nhận ra sự khác thường của cô.
“Mommy, mommy không vui à?” Cậu hỏi.
“Đâu có, mommy rất vui mà” Lương Tiểu Ý mặt không tự nhiên nói.
Gia đình họ ở trong biệt thự nhà vườn bên cạnh nhà Savvy, họ là hàng xóm của Savvy.
Buổi tối, Savvy đến ăn tối với hai đứa trẻ, rất nhanh anh ta liền phát hiện ra Lương Tiểu Ý hồn vía trên mây.
Ăn tối xong, Lương Tiểu Ý đang định dọn bát đũa, Savvy giữ chặt cô lại: “Em có tâm sự”
“Không có…
“Không phải anh đang hỏi em” Anh nghiêm túc nói.
Lương Tiểu Ý nghẹn lời… Bấy giờ cô mới định thần lại.
Đúng thế, Savvy không dùng câu hỏi, mà là câu trần thuật.
Hiển nhiên anh ta chắc chắn cô có tâm sự.
Làm bạn với Savvy bao nhiêu năm, Lương Tiểu Ý biết, chút bản lĩnh này của cô làm sao qua mặt Savvy được.
Cô thở dài một hơi, lấy điện thoại trong túi ra, cô mở tìm dòng tin nhắn kia, đưa sang cho Savvy.
Savy liếc nhìn Lương Tiểu Ý, nhận điện thoại trong tay cô.
Anh ta cúi đầu liếc nhìn điện thoại, sau đó có chút đăm chiêu.
Savvy lại ngẩng đầu lên, anh ta khẳng định chắc nịch với Lương Tiểu Ý: “Anh ta sẽ đuổi đến đây”
Lương Tiểu Ý căn chặt môi, vẻ mặt đầy ưu phiền.
Đương nhiên cô biết, Savvy nói không sai… Đây cũng là điều cô lo lắng.
“Anh đưa em di cư lên sao Hỏa đi” Cô bất lực, chỉ đành thở dài, trợn tròn mắt.
Savvy cụp mắt xuống, anh ta lại nhìn dòng tin nhắn: Lương Tiểu Ý, anh hối hận vì đã để em đi.
Sau đó anh ta vô cùng bình tĩnh cắt ngang suy nghĩ viễn vông của Lương Tiểu Ý.
Đôi mắt nâu của anh ta vô cùng nghiêm túc: “Có tác dụng không? Nếu như Tô Lương Mặc thực sự không bỏ qua cho em, cho dù em có lên đến sao Hỏa thì anh ta cũng sẽ đuổi theo, đưa em trở lại trái đất, em có tin không?”
Tin, đương nhiên cô tin. Suýt chút nữa Lương Tiểu Ý đã gật đầu tán thành.
Anh là người như thế nào chứ? Dù sao thì cô cũng từng là vợ của anh, cho dù lúc đầu anh ở bên cô vì mục đích gì, thì ít nhất, anh và cô ở bên nhau lâu như thế, cô cảm nhận được rõ ràng sự cố chấp của anh.
Vì thế, Savvy nói không sai. Anh không chịu buông tay, thì chắc chắn anh sẽ đuổi đến đây. Có trốn cũng không thể trốn được.
“Tiểu Ý, anh lại cầu hôn em lần nữa” Savvy nghiêm túc nói.
Lương Tiểu Ý vô thức lại định từ chối. Savvy cắt ngang lời cô: “Không cần vội vàng từ chối, nghe anh nói hết đã”
“… Được” Lương Tiểu Ý có chút ngại ngùng, nhưng cô vẫn nghe theo lời Savvy, cứ nghe xem anh ta nói gì trước đã.
“Tiểu Ý, anh biết tình cảm đơn phương của anh khiến em cảm thấy vô cùng bí bách. Nhưng lần này anh cầu hôn em, không phải vì anh muốn nhận được tình cảm giống như thế từ em”