Chương
Đôi mắt nâu của Savvy giống như pha lê, khi anh ta nghiêm túc, ánh mắt anh ta long lanh vô cùng đẹp: “Tiểu Ý, chỉ khi em kết hôn rồi, hơn nữa là kết hôn với một người thực lực ngang bằng với Tô Lương Mặc, em mới có hậu thuẫn, anh ta mới không dám tùy tiện hành động.”
Savvy nhìn cô gái ở đối diện, dáng người cô nhỏ nhắn khiến người ta có cảm giác muốn bao bọc, yêu thương. Có lẽ những lời anh ta nói rất có đạo lý, quang minh chính đại, nhưng chỉ có anh ta biết, khi đọc được dòng tin nhắn của Tô Lương Mặc, trong lòng anh ta vui vẻ như thế nào.
Vì nhờ có dòng tin nhắn này, anh ta có lý do để cầu hôn với Lương Tiểu Ý, hơn nữa anh ta chắc chắn, % Lương Tiểu Ý sẽ đồng ý.
Có thể cô sẽ do dự, nhưng sau khi cô suy nghĩ kỹ càng, chắc chắn % cô sẽ đồng ý.
Nếu như Lương Tiểu Ý biết suy nghĩ lúc này của Savvy, chắc chắn cô sẽ vô cùng ngạc nhiên!
Không hổ là Savvy! Có thể hiểu rõ tính cách và tâm trạng của Lương Tiểu Ý đến thế!
“Để em suy nghĩ đã…” Lương Tiểu Ý đi đi lại lại, trong lòng cô bất an. Người đàn ông cao lớn phía sau thấy thế, anh ta không có ép buộc, giục giã cô thêm, chỉ có giọng nói ngọt ngào như rượu vang mang theo sự an ủi dịu dàng vang lên: “Được, cho dù không xuất phát từ tình yêu, nhưng lần này là chuyện lớn, em suy nghĩ kỹ càng một chút cũng tốt.”
Trước khi kết thúc, giọng nói ngọt ngào như rượu vang của Savvy giống như vô tình nói: “Em có đủ thời gian để suy nghĩ.
Vết thương của Tô Lương Mặc cần ít nhất một tháng, nếu không anh ta cũng không thể ngồi máy bay mấy chục giờ đồng hồ đến bờ bên này của Thái Bình Dương được”
Một tháng… Anh ta vô tình vẽ cho cô một giới hạn. Không nhiều không ít, một tháng, trong thời gian ba mươi ngày nói ngắn không ngắn, nói dài không dài này, cô phải cho anh ta câu trả lời.
Savvy không cho Lương Tiểu Ý cơ hội chạy trốn… Nếu như không cho cô một giới hạn, với tính cách của cô, chắc chắn cô sẽ lại chạy trốn.
Nghe thấy lời anh ta nói, Lương Tiểu Ý hơi ngạc nhiên nhìn Savvy, một lúc sau, một chữ “Vâng” khàn khàn mới vang lên.
Còn Tô Lương Mặc thì đang làm gì?
Tô Lương Mặc dặn dò Lục Trầ bảo bọn họ làm theo yêu cầu, cải : “Liên lạc với nhà xưởng, n phần bên trong máy bay”
Lục Trầm ngây người: “Cải tiến máy bay? Không cần phải khoa trương như thế chứ?”
“Đại Bảo có bệnh tim” Tô Lương Mặc ngước mắt lên, bình thản liếc nhìn Lục Trâm. Lục Trầm bị ánh mắt của anh quét đến, anh ta có chút áy náy.
“Được, tớ hiểu rồi”
Thời gian hai mươi ngày trôi qua, Lương Tiểu Ý đã quyết định rồi.
Hôm đó, cô nói với Savvy: “Biện pháp mà anh đề nghị, em đồng ý” Hơn nữa cô cũng đã bàn bạc với các con rồi, nhìn phản ứng của hai đứa trẻ, có vẻ như hai đứa rất thích Savvy…
Như vậy cũng tốt.
Khoảnh khắc Savvy nhận được câu trả lời của cô, trái tim của anh ta như đang bay. Anh ta phấn khích đến mức không hề chú ý đến lời Lương Tiểu Ý nói, cô nói “Biện pháp mà anh đề nghị”, là “biện pháp”. Cô đồng ý kết hôn với Savvy, thực sự chỉ giống như lời Savvy nói, là một “biện pháp” để trốn khỏi Tô Lương Mặc.
Kết quả, tin tức người thừa kế gia tộc Klutz vài ngày nữa sẽ cưới vợ, Lương Canal một bước được gả vào nhà giàu có, được lan truyền nhanh chóng.
“Bịch!”
Một tiếng động lớn, điều khiển đập lên màn hình tivi, tivi phát ra một tiếng “lạch cạch”, sau đó màn hình đen thui.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh mặt mày tối sầm, báo hiệu tâm trạng của anh vô cùng không tốt.
“Ba ngày nữa kết hôn?” Khóe môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh.