Chương
Tô Lương Mặc nói, hai bàn tay anh đang đặt trên vai cô vô cùng nóng, hơi ấm từ bàn tay xuyên qua lớp vải mỏng, truyền vào da thịt cô. Không chỉ có hơi ấm, dường như cô còn cảm nhận được nguồn dũng khí vô tận.
Có phải là… cô thực sự nên làm như những gì anh nói không? Cô thử thả lỏng vòng tay, thử để Đại Bảo tiếp xúc với thế giới bên ngoài?
Lương Tiểu Ý do dự không thể quyết định được, nhưng Tô Lương Mặc không vì thế mà mất kiên nhẫn, anh vô cùng nhãn nại, anh có đủ thời gian và lý do để thuyết phục cô.
Giờ phút này, cô giống như một chú nai nhỏ không thể đưa ra lựa chọn, cô cần được động viên, khích lệ, chứ không phải là dọa nạt, quát mắng.
“Đại Bảo cần được tự do hít thở bầu không khí bên ngoài, trong nhà rất tốt, nhưng lại ngăn cản bầu không khí tươi mát ở bên ngoài… Em hãy học cách tin tưởng con đi!” Giọng nói của anh dường như chất chứa nguồn năng lượng vô hạn, khiến người khác vô cùng yên tâm.
Lương Tiểu Ý cắn môi, ánh mắt cô lưỡng lự không thôi…
Cô nên làm thế nào đây?
“Tôi, tôi không biết… Tôi không biết nên lựa chọn thế nào…”
Cô nói.
Cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy vào, một giọng nói non nớt vang lên cắt ngang sự do dự của Lương Tiểu Ý.
“Mommy, con muốn đến trường”
Hai người đang ở trong phòng bỗng ngây người, dường như hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói phát ra.
Một bóng dáng nhỏ bé đang đứng ở cửa phòng sách, bàn †ay cậu vẫn còn đang bám vào khe cửa.
“Đại Bảo, sao con lại đến đây?” Lương Tiểu Ý ngạc nhiên, buột miệng hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng giống hệt Tô Lương Mặc bây giờ đang vô cùng bướng bỉnh, cậu không trả lời cô, mà lại nói: “Mommy, con muốn đi học”
“Không…” Được…
Lương Tiểu Ý nói xong chữ “không” liền dừng lại, không nói tiếp nữa. Cô nhìn cậu bé đang đứng ở cửa, cậu cúi người cung kính, giọng nói kiên định nhưng lại vô cùng thành khẩn: “Mommy, con muốn đến trường, con cũng muốn giống như em trai”
Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt Lương Tiểu Ý cay xè Nhưng, trái tim cô càng thêm đau nhói.
Giống như em trai… Hóa ra đây mới là suy nghĩ của Đại Bảo. Đứa trẻ này không muốn gì nhiều, cậu chỉ muốn được giống như em trai mà thôi. Mà cô lại không thể cho cậu điều ấy.
Là cô đã hại con của mình.
Sắc mặt Lương Tiểu Ý trắng bệch, nước mắt cô vô thức trào ra, cô là mẹ nhưng ngay cả điều cơ bản nhất là tuổi thơ cho con, cô cũng không làm được, bởi vì cô nên sức khỏe của con mới yếu ớt như thế này.
Mắt Lương Tiểu Ý mở trừng không chớp mắt, nước mắt cô cũng liên tục trào ra.
Cho dù nước mắt đang che mờ hai mắt cô, nhưng nước mắt vẫn không thể giấu được sự tự trách và đau lòng trong đáy mắt cô.
Một đôi mắt dịu dàng nào đó đã chứng kiến hết tất cả từ đầu đến cuối.
Bỗng vai cô bị một lực nặng đè xuống, nhưng động tác của anh lại vô cùng ấm áp.
“Đừng tự trách nữa, là lỗi của anh, không phải do em. Lễ ra anh phải là người gánh chịu tất cả những chuyện này” Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, anh đau xót ôm cô vào lòng: “Tất cả những sai lầm này, hãy để anh gánh vác” Trong lòng anh đã quyết, trong những năm tháng còn lại của cuộc đời này, bất cứ khi nào trái tim của con mình ngừng đập, anh tình nguyện hiến trái tim của mình cho con.
Ừm… ngày mai sẽ đến bệnh viện làm kiểm tra tương thích luôn.
“Tiểu Ý, mong em hãy tin tưởng Đại Bảo, tin tưởng anh.
Anh đảm bảo với em, Đại Bảo tuyệt đối không xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng” Đúng thế, trái tim của anh lúc nào cũng sẵn sàng đổi cho Đại Bảo, anh là kho nội tạng cho Đại Bảo.