Chương
Nhạc Linh Vận ngẩng đầu nhìn Lương Tiểu Ý, sau đó lại nhìn Lương Chỉ Hoành, giọng điệu khinh thường nói: “Mấy người là ai chứ? Lương Mặc nhà chúng tôi công việc bận rộn, nổi tiếng khắp nơi, đâu phải ai cũng có thể gặp được. Nếu mấy người thấp hèn như mấy người cũng có thể gặp được anh ấy, thì anh bận bịu chết mất? Đừng nói đến mấy người, ngay cả thị trưởng thành phố muốn gặp Lương Mặc nhà chúng tôi cũng phải hẹn trước, đợi Lương Mặc nhà chúng tôi sắp xếp thời gian”
Mặt Lương Tiểu Ý liên tục biến sắc … Lương Mặc, Lương Mặc, gọi nhau thân mật thế, sao cô càng nghe càng thấy chối tai thế chứ?
Lương Chi Hoành đặt điện thoại bên cạnh tai, những lời Nhạc Linh Vận và em trai cô ta nói, tất cả đều vang vọng vào điện thoại, người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe không sót một chữ nào.
Trái tim Tô Lương Mặc đánh bộp một tiếng… Từ lúc nào mà anh lại có thêm một cô vợ chưa cưới vậy?
Lương Chi Hoành trầm giọng nói vào trong điện thoại: “Chú này, chú có muốn xem sắc mặt của mommy lúc này không, tái xanh như đít nồi…” Cậu còn chưa nói xong, người đàn ông ở đầu dây bên kia trầm giọng chửi bậy một tiếng, sau đó ngắt điện thoại luôn.
Lương Chi Hoành giơ điện thoại ra trước mặt, bên tai cậu vẫn nghe thấy tiếng “tút tút” báo đường dây bận, khuôn mặt non nớt nở nụ cười tà mị không hợp với tuổi.
Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu nhìn về phía Nhạc Linh Vận vô cùng nghiền ngẫm. Lương Chỉ Hoành còn nhỏ nhưng cậu lại có bàn tay dài và ngón tay với khớp xương rõ ràng hơn các bạn cùng tuổi. Giờ phút này, cậu giơ tay phải lên, ngón cái đặt lên khóe môi trắng bệch của mình: “Alo”, giọng nói non nớt của cậu đột nhiên vang lên, cậu chớp mắt nhìn Nhạc Linh Vận, mỉm cười nói: “Chị Nhạc, nói cho chị biết một tin tốt”
“Cái gì?” Lương Chi Hoành đột nhiên gọi tên Nhạc Linh Vận, cậu còn mỉm cười ngây thơ khiến cô ta ngây người, cô ta vô thức hỏi lại Lương Chi Hoành.
Nụ cười trên mặt Lương Chi Hoành càng thêm sáng lạn, còn sáng hơn cả trăng rằm: “Tô Lương Mặc sắp đến rồi”
Còn Tô Lương Mặc thì sao?
Sau khi nghe điện thoại của con trai, anh điên cuồng chạy, vừa chạy, trong lòng anh vừa nổi giận đùng đùng… Có nhầm không vậy! Tại sao ai cũng thích chen chân vào con đường tình yêu của anh vậy?
Ông đây còn chưa được ôm vợ vào lòng, bây giờ lại xuất hiện cô gái chết tiệt nào đó đến gây thêm phiền phức!
Vợ chưa cưới?
Ai vậy chứ?
Nếu để anh biết ai là kẻ gây thêm phiền phức cho anh, anh sẽ xử lý kẻ đó!
“Tô Lương Mặc sắp đến rồi!”
Nhạc Linh Vận nhìn cậu bé đang mỉm cười nói một câu hợp chủ đều, cô ta hơi ngây người, giây tiếp theo, cô ta liền phản ứng lại, giận dữ nhìn Lương Chi Hoành: “Tên nhóc thối tha, dám trêu chọc tao!”
“Không hề, haha” Lương Chi Hoành nhún vai, không hề để tâm: “Lừa chị tôi là con chó”
“Còn dám nói không trêu tao à? Tô Lương Mặc sẽ đến đây? Mày đừng nói với tao, người vừa nói chuyện điện thoại với mày là Tô Lương Mặc, đúng là không biết xấu hổ”
Nhạc Linh Vận nổi giận đùng đùng, cô ta không hề khách khí, quát lớn với Lương Tiểu Ý: “Cô dạy dỗ con mình kiểu gì thế? Còn bé tí mà một đứa thì bạo lực giống như loại không có văn hóa, chỉ thích động tay đánh người, còn đánh con tôi thành thế này nữa. Một đứa khác thì nói dối không chớp mắt, nói dối không cần suy nghĩ, còn thích trêu đùa người khác nữa.
Còn bé tí mà một đứa thích gian dối, một đứa thích bạo lực. Tôi nghĩ bây giờ cô nên gửi hai đứa trẻ này đến trường giáo dưỡng đi, để các thầy trong ấy dạy dỗ chúng làm người, tránh sau này chúng nó giết người phóng hỏa làm hại xã hội, ngồi tù là chuyện nhỏ, nhưng làm liên lụy những người vô tội lại là chuyện lớn đấy… Tôi nói này, cha của hai đứa trẻ này đâu? Không dạy được con là lỗi của cha, cha nào con nấy, tôi thấy cha của hai đứa trẻ này cũng không phải loại người tốt đẹp gì!”
Nhạc Linh Vận hùng hồn nói, mặt Lương Tiểu Ý liên tục biến sắc… Con của cô chưa từng bị người ta sỉ nhục như thế này.