Chương
Nhưng cô không phản bác lại lời của cô gái này ngay lập tức, cô chỉ trừng mắt nhìn về phía cô ta… Hoặc là trừng mắt nhìn…
Khóe miệng Lương Chỉ Hoành nhếch lên, cậu vui vẻ chờ kịch hay.
Còn Lương Chỉ Duy, cậu “tốt bụng” giơ tay lên, chỉ về phía Nhạc Linh Vận: “Này cô gì ơi, đằng sau cô…”
Đăng sau? Đằng sau có cái gì?… Nhạc Linh Vận ngây người, cô ta vô thức quay lại phía sau, sau đó…
“Tô, Tô, Tô…” Nhạc Linh Vận lặp lại chữ “Tô” nửa ngày trời.
Thái dương của anh giật giật, hai cánh tay đang buông thõng bên người bỗng kêu răng rắc, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế cơn giận, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười đầy sát khí, giọng nói trâm thấp vang lên: “Này cô, cô nói đúng, cha nào con nấy, không dạy được con là lỗi của cha. Tô Lương Mặc tôi thay mặt con trai mình xin lỗi cô và em trai cô”
“Con, con, con trai?” Tiểu thư Nhạc Linh Vận khí chất cao quý gần như hét toáng lên: “Hai đứa trẻ này là con của anh?”
Giờ phút này, cô ta đã hoàn toàn quên mất răng, người đàn ông này không phải là người mà Nhạc Linh Vận – cô chủ của Tập đoàn Hải Vương, có thể tùy tiện chỉ trích. Đầu óc cô ta ong ong, ngón tay trỏ thon dài không hề khách khí chỉ về phía Lương Chi Hoành và Lương Chỉ Duy, cô ta cất giọng tra hỏi Tô Lương Mặc: “Hai đứa trẻ không được dạy dỗ tử tế này là con của anh?”
Lửa giận ẩn hiện trong ánh mắt anh… “Này cô, nếu cô tiếp tục dùng tay chỉ thẳng vào mặt con tôi như thế, tôi không ngại chặt đứt ngón tay cô đâu!”
Linh Nhạc Vận run rẩy, giọng nói lạnh lùng không cảm xúc của anh khiến cô nhận thức được người cô ta đang đối mặt là ai.
Cô ta vừa ngẩng đầu lên liền chạm vào ánh mắt đầy chán ghét của người đàn ông đối diện, trái tim Nhạc Linh Vận càng thêm kích động.
Còn ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm ngón tay đang chỉ về phía hai đứa trẻ của cô ta. Nhạc Linh Vận có thể cảm nhận được, ánh mắt của anh giống như ngọn núi băng, nếu ánh mắt có thể giết người, Nhạc Linh Vận dám chắc, giờ phút này ngón tay của cô ta đã bị mũi dao lạnh giá ấy chặt đứt rồi: Cô ta run rẩy, cô ta thu tay lại không được, mà không thu lại cũng không được.
Lương Tiểu Ý mím chặt môi nhìn Tô Lương Mặc, sau đó cô quay người lại bế Tiểu Bảo lên, đi về phía Tô Lương Mặc: “Đi lấy xe đi”
Khoảnh khắc Tô Lương Mặc xuất hiện, ánh mắt của cô vô cùng phức tạp, trong lòng cô có rất nhiều điều muốn hỏi, cô muốn hỏi anh những chuyện này là như thế nào.
Nhưng đến khi anh xuất hiện trước mặt cô, những câu hỏi, những lời cô muốn nói đều bị đè xuống, cô không thể nói nên lời.
Điều quan trọng cần làm bây giờ là nhanh chóng đưa Tiểu Bảo đến bệnh viện.
Tô Lương Mặc thấy Lương Tiểu Ý bế Tiểu Bảo đi về phía mình, ánh mắt của anh nhìn vào khuôn mặt của Tiểu bảo…
Bỗng chốc, anh vô cùng ngạc nhiên: “Chuyện gì thế này?”
Bỗng nhiên anh nhớ đến những lời Lương Chi Hoành nói với mình trong điện thoại, mèo cào Tiểu Bảo… Anh tưởng rằng chỉ bị một vết… Ai ngờ nghiêm trọng đến mức này!
Anh nheo mắt lại, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị thương của Tiểu Bảo, hiển nhiên tâm trạng của Tổng giám đốc Tô của chúng ta bây giờ không tốt.
Anh quay đầu, ánh mắt sắc lẹm của anh nhìn thẳng vào Nhạc Linh Vận: “Bây giờ tôi không có thời gian tính sổ với cô!
Tôi sẽ ghi nhớ món nợ này, cộng thêm món nợ cô sỉ nhục vợ và các con tôi, sau này tôi sẽ tính hết với cô!”
Nói xong, anh lấy điện thoại ra trước mặt Nhạc Linh Vận, anh mở camera, giơ thẳng camera đến trước mặt Nhạc Linh Vận, “tạch” một tiếng, anh chụp một bức ảnh chính diện của Nhạc Linh Vận.