Chương
“Anh… đi nơi nào?”
Cô cản môi nhìn anh, người đàn ông đối diện kia hơi cong môi, sau đó chậm rãi phun ra hai chữ: “Công ty”
Nói xong anh liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng không rõ vui hay giận kia kiên quyết xoay đi, Lương Tiểu Ý hoảng loạn.
Cô nóng đầu, trực tiếp kêu lên: “Tô Lương Mặc! Savvy do anh hại chết có đúng hay không!”
Tay của người đàn ông đặt lên nắm cửa, nghe được lời của cô, gân xanh trên mu bản tay giần giật, anh chậm rãi nghiêng đầu nhìn người phụ nữ ngồi trên giường, trong lúc đó nâm tay vẫn không hề rời khỏi chốt cửa.
Ánh mắt kia, rơi vào trên mặt của Lương Tiểu Ý, lại bình tĩnh lạ thường, vô cớ khiến tim Lương Tiểu Ý đập lên thấp thỏm, hai người giắng co, mắt trừng mất, Tô Lương Mặc bình tĩnh không hề sợ hãi, mà Lương Tiểu Ý dần dần đỏ mặt la lên: “Bảng không sao anh lại phải cuống cưồng rời đi? Anh muốn trốn tránh em? Hay là muốn trốn tránh vấn đề này?”
“Tô Lương Mặc, ngày hôm nay, em phải được biết đáp án!” Cô nửa quỳ nửa ngồi trên giường, một đôi mắt bướng bỉnh nhìn thẳng về phía trước.
Cô muốn tin anh, muốn tin rắng chuyện này không hề có liên quan đến anh ấy. Thế nhưng, cô không tìm được bất kỳ lý do gì, là chính anh giấu tin Savvy chết với cô, đồng thời cố gắng giả tạo ra như thể Savvy vẫn còn sống.
Cô không có lí do gì để anh thoát tội mà!
Phải biết rắng, cô còn muốn thế hơn anh!
Nhìn vào đôi mắt bướng bỉnh ấy, cuối cùng Tô Lương Mặc vẫn phải thở dài một hơi trong lòng, anh chậm rãi mở miệng: “Em có tin anh không?”
Lại là câu hỏi này!
Lương Tiểu Ý mở miệng: “Nhưng… Tại sao anh lại phải giấu em, vì sao lại phải giả vờ như Savvy vẫn còn sống. Savvy là tộc trưởng đời tiếng theo của gia tộc thần bí nhất thế giới Klutz, bên người vô số kẻ tài ba… Không phải kẻ nào cũng có thế khiến anh ta bị thường, chớ nói chỉ là đồn anh ta vào chỗ chết”
Người đàn ông hạ mắt…
“Cho nên? Kết luận của em là anh hại chết Savvy Wayne Klutz sao?”
Anh tự bội phục bản thân lúc này vẫn có thể bình tĩnh để cô đi từ thao thao.
bất tuyệt đến tống kết vấn đề.
“Em… em muốn biết sự thật”
“Anh không giết anh ta” Anh chỉ để lại cho cô năm chữ. Sau đó liền xoay người mở cửa phòng đi mất.
“Tô Lương Mặc! Anh nói anh không giết người! Đúng vậy! Anh không tự tay giết anh ấy! Thế nhưng đến cùng thì cái chết của anh ấy có liên quan gì đến anh hay không?” Cô khao khát được biết đáp án, cô hi vọng anh trong sạch, mong muốn hết thảy đều chỉ là trùng hợp, hết thảy đều chỉ là suy đoán một phía của cô… Thế nhưng không ai có thể hiếu rõ hơn cô, khi người đàn ông này nối điên có thể làm ra chuyện đáng sợ thế nào, Cô rất sợi Savvy không chỉ đơn giản là một người bạn tốt của cô, Savvy còn là nhân cứu mạng cô và bọn nhỏ, cả đời này người cô có lỗi nhiều nhất, không chỉ là bố mẹ mà còn có người đàn ông này, Savvy Wayne Klutz.
Nếu như người cô yêu nhất lại giết hại người mà cô có lỗi nhiều nhất. Vậy thì lỗi lầm đời này của cô vĩnh viễn không trả hết được!
“Rốt cuộc thì cái chết của Savvy có quan hệ gì với anh hay không!” Cô nhìn anh mà hỏi, lại rõ ràng mà nhận ra anh dã chần chờ ba giây đồng hồ… Sự chăn chờ đó lại khiến cô cảng hiếu lầm sâu hơn “Tô Lương Mặc, anh chần chờ. Cái chết của Savvy có quan hệ với anh đúng hay không; Người đàn ông nhíu chặt mày, không phải như cô nghĩ.
Trong lòng anh rất giận, hiện tại anh không hề muốn nhìn thấy cô, nhất là thấy ánh mắt không tín nhiệm của cô.