Chương
“Hiện tại em quá xúc động, chờ em tỉnh táo, chúng ta sẽ bàn lại” Bỏ lại cô đăng sau, Tô Lương Mặc muốn lập tức rời đi căn phòng này, ánh mắt không tin tưởng của người phụ nữ này khiến trái tìm anh vô cùng khó chịu.
Anh tính rằng để cô một mình tỉnh táo một chứt, sau khi hết giận anh sẽ nói chuyện với cô về người đàn ông Savvy kia sau. Nhưng hành động của anh lại bị cô lí giải thành “chột dạ”
“Không được đĩ!” Phía sau, giọng nói của Lương Tiểu Ý bỗng nhiên vọng đến: “Anh chột dạ đúng hay không? Anh vừa chần chờ, Tô Lương Mặc, Savvy giúp em nhiều như vậy, lúc em khó khăn nhất đều do anh ấy ở bên an ủi em, chúng em sớm chiều ở chung, em cũng biết anh ấy không uy hiếp được anh, nhưng tại sao anh vẫn phải đuổi tận giết tuyệt…”
“Được rồi!” Một tiếng hét lớn mang đây giận dữ vang lên cất ngang lời của người phụ nữ: Người đàn ông chậm rãi xoay người, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trên giường… Luôn mồm nói sớm chiều ở chung, luôn mồm nhắc tới Savvy, Savvy quan trọng đến vậy sao?
Trong mắt của cô Savvy là người tốt, còn Tô Lương Mặc là kẻ xấu có thể muốn giết người là giết người ư?
Savvy, Savvy, Savvy.
Khốn khiếp!
Càng khiến người khác căm ghét là, cô chỉ dựa trên vài suy đoán cá nhân đã đưa ra kết luận như vậy, tựa hồ tất cả chứng cứ đều chỉ rõ Savvy do anh hại chết. Sau đó, cô ấy tin luôn, chụp cho anh cái mũ giết người.
Lí trí của Tô Lương Mặc đã bị anh ném lên chín từng mây rồi Anh nhìn Lương Tiểu Ý, đáy mắt lóe ra hừng hực lửa giận: “Em hỏi anh cái chết của Savvy có liên quan đến anh không ư?”
Lương Tiểu Ý bỗng trợn to hai mắt nhìn anh, vô cùng căng thẳng đợi một đáp án từ anh… Cô xin thề, chỉ cần anh chính miệng nói bản thân không liên quan đến chuyện này, giải thích rõ rằng vừa nãy vì sao chần chờ, vậy thì cô sẽ tin! Chuyện liên quan đến Savvy,ít nhiều cô cũng nên được một đáp án mà không phải biết chuyện nhưng không quan tâm.
Nhưng Lương Tiểu Ý hoàn toàn không nghĩ đến, thời khắc này Tô Lương Mặc đã bị chuyện cô liên mồm nhắc đến Savvy và thái độ không tin tưởng của cô chọc giận.
“Hắn em có biết đến Vân Đồng: Tô Lương Mặc chậm rãi nói: “Anh ta vốn là người của anh. Nhưng anh ta đã chết rồi, cùng Savvy ‘của em” chết trong vụ nố trên du thuyền rồi”
“Có một việc có lẽ là em không biết, quan hệ của Savvy và Vân Đồng đã sớm không bình thường rồi”
“Không bình thường, là có ý gi?”
“Không bình thường thế nào à, giống như quan hệ của anh và em”
“Shhh..” Lương Tiểu Ý hít sâu một hơi: “Anh nói, bọn họ là kiểu quan hệ đó …” Lương Tiểu Ý mở to hai mắt, tựa hồ không thể tin được.
“Ừ? Tô Lương Mặc nói: “Nhưng em biết đó, Vân Đồng vốn là người của anh.
Tại sao anh ta lại xuất hiện ở bên cạnh Savvy?” Tô Lương Mặc nở một nụ cười lạnh lẽo, gần từng câu từng chữ: “Vì anh, vì anh đã phái anh ta đến năm vùng bên cạnh Savvy” Anh cười cười đắc ý, nhưng đáy mắt lại không che đậy được nỗi đau: “Thế nên, Savvy Wayne Klutz đã chết!”
Bốp!
Sắc mặt Lương Tiểu Ý trắng hơn cả giấy: “Anh, anh, anh nói cái gì?”
“Anh nói, cái của Savvy do một tay anh sắp đặt” Anh nói thật chậm, đôi môi hơi hé, sâu trong đôi mắt là nỗi đau cô không nhìn thấy, anh nhìn Lương Tiểu Ý thật sâu… Đây không phải là đáp án mà cô mong muốn sao?
Ngón tay thon dài đặt lên ngực, ở trong đó, từng cơn đau đớn đang truyền đến… Cô không tin anh, dù anh nói gì cũng đều vô nghĩa. Cô không tin anh, chuyện này còn khó chịu hơn việc bị người khác đánh gãy chân Anh rất tức giận… Nếu cô đã không tin anh, vậy anh sẽ nói theo lời cô muốn nghe. Anh sẽ làm theo ý mà cô muốn.
Chẳng phải cô không chịu tin tưởng anh sao, vậy anh cứ nhận tội luôn là được rồi Ngày hôm nay, Tô Lương Mặc đã học xong cái gì gọi là “dỗï”. Phương pháp lại… không giống người bình thường cho lắm anh nói là sự thật?” Lương Tiểu Ý ngơ ngác hỏi, đây không phải đáp án mà cô muốn, Tô Lương Mặc bĩu môi: “Em nghĩ xem?”
Người đàn ông lạnh lùng đáp trả.