Ngược Về Thời Minh

chương 459-2: hỗn chiến (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ý của thúc phụ, chính là tìm y thương lượng một chút, ừ, phong y làm Thiên Hộ, để y ra sức dưới trướng con, đã là cất nhắc y lắm rồi. Ha ha, trước hết con đừng nói, để thúc phụ nói xong đã. Bố Hòa và Tô Hách Ba Lỗ đều là nam tử tốt của Ngột Lương Cáp chúng ta, Ngột Lương Cáp Tam Vệ luôn cùng tiến cùng lui, cùng hưởng vinh nhục, cho dù con chọn ai thì đã thân lại càng thêm thân.

Hai mắt Bạch Âm hơi nhíu lại, không âm không dương cười nói:

- Ngân Kỳ, con nói xem những gì thúc phụ nói có lý hay không? Lựa chọn thế nào là chủ ý của con, nhưng con là nữ vương của Đóa Nhan Tam Vệ, nhất cử nhất động đều quan hệ trọng đại, nếu chọn sai người thì sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Tam Vệ chúng ta, con nói có đúng không?

Trong lòng Ngân Kỳ tức giận, ngoài mặt lại nở nụ cười dễ thương ngoan ngoãn, ngọt ngào nói:

- Phải, Ngân Kỳ chưa hiểu việc đời, sau khi tiếp nhận trọng trách của phụ vương thì căn bản không biết nên bắt đầu từ đâu, toàn là nhờ vào Bạch Âm thúc thúc, con mới có thể ổn định được Đóa Nhan Tam Vệ, không để cho lão tặc Bá Nhan thừa được cơ hội.

- Ôi! Hiện tại Bá Nhan giương mắt hổ dòm ngó, cái chết của Cáp Lạt lại chọc giận bộ lạc Nữ Chân, chúng ta cũng phải tốn tâm tư mà đi trấn an. Lúc này A Cổ Đạt Mộc thúc thúc rõ ràng lại có ý bất mãn với thúc, Ngân Kỳ cũng không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện riêng. Đợi khi những việc này bình thường trở lại, hôn sự của Ngân Kỳ…xin…xin thúc phụ làm chủ cho con vậy.

Bạch Âm vừa nghe thì mừng rỡ, câu này của Ngân Kỳ chính là nhận lời gả vào nhà họ một cách uyển chuyển rồi.

Bạch Âm cười ha ha nói:

- Được, được, chất nữ yên tâm, thúc phụ đối với con giống như là đối với con gái ruột thịt của mình vậy. Thúc thúc sẽ không bạc đãi con đâu. Như vậy chuyện này để thúc phục xử lý thay con vậy. Ha ha ha.

Trong lòng Bạch Âm sung sướng, ông ta cười híp mắt nhận lấy chén trà Ngân Kỳ dâng hai tay, thản nhiên tự đắc mà hớp một miếng, trong lòng thầm nghĩ:

- Tiểu nha đầu này thật dễ sắp đặt. Bây giờ, chỉ còn lại lão đầu A Cổ Đạt Mộc kia thôi, ta phải nghĩ cách, làm sao để khiến lão khốn kiếp kia cúi đầu cụp tai đây?

Bạch Âm còn chưa nghĩ ra cách chế phục A Cổ Đạt Một thì cửa chính oành một tiếng đã bị người ta đá văng, A Cổ Đạt Một râu tóc dựng ngược, trợn mắt dựng mày mà xông vào…

A Cổ Đạt Mộc bước nhanh vào sảnh, vừa liếc thấy Bạch Âm thì ông ta nổi giận gầm một tiếng, vung đao liền chém, Bạch Âm bị dọa nhảy dựng, vội vàng né sang bên cạnh, “loảng xoảng” một tiếng, lật đổ bình trà kia xuống đất, vỡ tan nát.

A Cổ Đạt Mộc lại hoành đao chém, Tô Hách Ba Lỗ may mắn theo sát xông vào vươn người ra, đao của hai người giao nhau “keng” một tiếng ánh lửa tóe ra khắp nơi. Hai người đều ra đủ mười phần sức, đao vừa va chạm nhau thì hai người đều lùi lại đằng sau hai bước.

Bên ngoài càng vọt vào thêm nhiều người, thị vệ của A Cổ Đạt Mộc và thị vệ của Bạch Âm xoắn mày trừng mắt, đứng đối diện nhau, trong thay mỗi người đều cầm đao thương sắc bén, bên ngoài lại là thị vệ của phủ Nữ vương, bọn họ một mặt là bảo vệ Ngân Kỳ, mặt khác bao vây người của Phúc Dư Vệ và Thái Ninh Vệ vào giữa.

Ngân Kỳ cả kinh giận dữ, vỗ bàn bốp một tiếng, quát lên:

- A Cổ Đạt Mộc, thúc làm cái gì vậy?

Hai mắt A Cổ Đạt Mộc đỏ sẫm, trợn mắt dữ tợn quát lên:

- Ta làm cái gì? Lão tặc Bạch Âm! Ta biết ông ta muốn trừ khử cái đinh trong mắt là ta đây, khống chế nữ vương nhất thống Tam Vệ. Ngân Kỳ, con mắc mưu lão cáo già này rồi! Ám sát người Nữ Chân Cáp Lạt chính là ông ta! Đêm qua phái người tập kích doanh trướng của ta cũng chính là ông ta! Hừ, hôm nay muốn ta vào thành, nửa đường mai phục tập kích, vẫn là chủ ý của ông ta! Lão tặc này, có lão không có ta, có ta không có lão, hôm nay ta nhất định phải giết ông ta!

Bạch Âm vừa sợ vừa giận quát:

- Nói hươu nói vượn, ta có lòng tốt muốn Ngân Kỳ ra mặt làm dịu mối quan hệ của hai vệ chúng ta, sao ta lại giết ngươi chứ?

A Cổ Đạt Mộc cười gằn nói:

- Ngươi còn giảo biện? Hừ hừ! Đêm qua bị người ta tập kích, hôm nay ta còn không biết đề phòng nghiêm ngặt sao? Ngươi xem A Cổ Đạt Mộc ta là đồ lợn sao? Ngươi muốn chứng cứ, được! Người đâu, mang chứng cứ lên cho ta.

Bên ngoài hổ gầm một tiếng, Bố Hòa dẫn theo mấy người mang hai cỗ thi thể bị bắn giống như con nhím đi đến đại sảnh Vương phủ, đặt hai cỗ thi thể bịch một tiếng xuống đất. Bạch Âm nhìn thấy một thi thể trong đó, không khỏi cả kinh kêu lên:

- Bả A Ngốc Nhi?

Bố Hòa khoanh hai tay lại, cười lạnh nói:

- Chính là nội tổng quản đại thủ lĩnh của Bạch Âm ngươi. Nghe nói Bả A Ngốc Nhi đã bị người bắt mất tích, hóa ra bị bắt cóc là giả, rõ ràng có ý đồ ám sát ta mới là thật. Gã là bộ hạ trung thành nhất của ngươi, ngươi nói thế nào đây?

Bạch Âm kinh nghi nói:

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Bả A Ngốc Nhi sao lại ở đây?

Ngân Kỳ kinh ngạc nói:

- A Cổ Đạt Mộc thúc thúc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nếu thúc còn coi con là thủ lĩnh của Đóa Nhan Tam Vệ thì nói cho con biết đi, để con xử lý. Các thúc gây chiến ở đây, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?

A Cổ Đạt Mộc nổi giận đùng đùng nói:

- Ta nghe người của con gọi đến thì lập tức dẫn người vào thành, khi đi ngang cổng thành, thì từ trong lều bán hàng hóa ven đường đột nhiên bắn ra mấy mũi tên, may mà ta sớm có phòng bị, bên trong mặc hai lớp giáp da, mới không bị đánh lén, nhưng thủ hạ của ta lại có mấy người bị bắn chết!

- Người trong trướng kia bắn không trúng liền lập tức chạy trốn từ sau trướng, bọn họ đã chuẩn bị xong ngựa từ trước, nhưng thị vệ của A Cổ Đạt Mộc ta cũng không phải là rác rưởi, hai tên này bị người của ta đuổi theo bắn chết. Trường Sinh Thiên phù hộ, nếu không phải như vậy thì làm sao ta biết được đây là quỷ kế của đại thủ lĩnh Bạch Âm ngươi chứ?

- Không thể nào! Không thể nào!

Bạch Âm ngạc nhiên, liên tục lắc đầu nói:

- Bả A Ngốc Nhi trung thành tận tâm với ta, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như vậy sau lưng ta. Ngươi nói ta muốn giết ngươi? Ta giết ngươi thì có lợi gì cho ta chứ. Nếu Thái Ninh Vệ vì thế mà phản lại Đóa Nhan Tam Vệ, thế lực của chúng ta chắc chắc sẽ bị Bá Nhan Mãnh Khả đồng loạt tiêu diệt. A Cổ Đạt Mộc, ngươi suy nghĩ kỹ lại đi, ta sẽ làm ra chuyện ngu ngốc như vậy sao?

Bố Hòa cao giọng cười to nói:

- Đại thủ lĩnh Bạch Âm, ngươi đừng đóng kịch nữa. Hán tử trên thảo nguyên, đã làm thì có gì không dám nhận chứ. Đóa Nhan Tam Vệ bị Bá Nhan Mãnh Khả đồng loạt tiêu diệt? Đó không phải là kết cục mà ngươi muốn sao?

Nụ cười của y tắt ngấm, lạnh lùng nói:

- Từ lâu ngươi đã câu kết với Bá Nhan Mãnh Khả rồi, mưu đồ hiến Đóa Nhan Tam Vệ ta cho Bá Nhan, có phải không?

Bạch Âm giận dữ, quát:

- Khốn kiếp, ngươi nói bậy gì đó?

- Ta nói bậy?

Bố Hòa cười lạnh, chỉ vào một cỗ thi thể khác nói:

- Người này chính là chứng cớ. Ngươi có dám nói cho Ngân Kỳ biết gã là ai không?

Cỗ thi thể kia nằm sấp trên đất, Bố Hòa nhấc chân đá, đá vào trên xương sườn của thi thể kia. Người kia tuy nói là hơi gầy, nhưng cũng là một hán tử trên trăm cân, nhưng lại bị y một cước đá văng lên, rồi ngửa mặt hướng lên trời mà ngã xuống.

Bạch Âm ngạc nhiên nhìn qua, hoàn toàn không nhận ra hình dạng người này, không khỏi nghi ngờ nói:

- Gã là ai?

A Cổ Đạt Mộc cười ha ha nói:

- Người này là thành chủ Bản Thăng mà Bá Nhan vô cùng tin tưởng, trong thị tập có một nô lệ trốn ra khỏi Bản Thăng nhận ra thân phận gã. Thủ hạ mà Bá Nhan tin tưởng nhất và nội tổng quản trung thành nhất của ngươi mai phục bên đường có ý muốn mưu sát A Cổ Đạt Mộc ta, ngươi dám nói là không phải mưu kế ngươi sắp đặt sao? Ngươi dám nói không có câu kết với Bá Nhan sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio