Ngược Về Thời Minh

chương 459-3: hỗn chiến (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dáng người A Cổ Đạt Mộc khôi vĩ như núi, râu tóc của ông ta đều dựng ngược, nói một câu liền sải bước lớn về phía trước, khí thế uy mãnh như hùng sư này khiến Bạch Âm ấn chuôi đao mà liên tiếp lui về phía sau, do bị khí thế của ông ta uy hiếp, nên không dám xuất đao ra.

- Rõ ràng là giá họa! Rõ ràng là giá họa!

Bạch Âm giận không kềm được, bực tức nói:

- Đây rõ ràng là có người bắt người của ta đi rồi giá họa cho ta, quỷ kế đơn giản như vậy ngươi không nhìn ra sao? Ngân Kỳ, con…

Ông ta đang muốn lôi Ngân Kỳ ra để nàng áp chế A Cổ Đạt Mộc, nhưng vừa nghiêng đầu nhìn thì thấy Ngân Kỳ vững vàng đứng giữa đám thị vệ, hai mắt sáng trong, thần thái trên mặt lẫm liệt lại mang theo mấy phần sát khí. Từ khi nàng ngồi lên ngôi vị Nữ vương, chưa bao giờ có khí thế như vậy, Bạch Âm không khỏi ngẩn ra, trong lòng lại lóe lên sự cảm bất thường.

- Bạch Âm…thúc thúc! Con tin tưởng thúc như vậy, thúc lại có thể phản bội Tam Vệ, đầu nhập vào Bá Nhan Mãnh Khả?

Ngữ khí của Ngân Kỳ lành lạnh, hai mắt bắn ta tinh quang sắc bén, thị vệ của nàng bỗng nhiên chuyển hướng sang Bạch Âm theo từng lời nói của nàng, đao kiếm đều nhấc lên, vây ông ta và Tô Hách Ba Lỗ cùng với mấy thân vệ vào chính giữa.

- Ta không có! Sao ta lại đầu nhập…ta hiểu rồi…ta hiểu rồi! Hóa ra cục diện này căn bản là nhằm vào ta! Ngươi! Ngươi! Hai người các ngươi, Ngân Kỳ, ngươi liên thủ với A Cổ Đạt Mộc hãm hại ta?

Bạch Âm bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt âm độc hẳn lên.

- Bạch Âm thúc thúc, nhân chứng vật chứng đều có, thúc còn muốn giảo biện? Còn muốn đẩy hết mọi tội lỗi lên người người khác sao?

Vẻ mặt Ngân Kỳ “thương tiếc”, thật sự là hát đệm rất tốt mà.

- Ha ha! Ha ha ha…

Bạch Âm cười như điên:

- Ngân Kỳ ơi Ngân Kỳ, ngươi còn non lắm, ngươi cho rằng tìm một tội danh bắt được ta thì có thể khống chế Phúc Dư Vệ sao?

Hắn âm trầm nói:

- Ngươi thật ngây thơ mà. Ta bị vây ở đây, trong Phúc Dư Vệ còn có tộc trưởng các bộ, bọn họ xưa nay bướng bỉnh không phục, chỉ dựa vào nha đầu ngươi mà hàng phục được bọn họ? Một khi Ngột Lương Cáp Tam Vệ phân liệt, Bá Nhan Mãnh Khả thừa dịp tiến vào, ngày các ngươi bị diệt đã đến rồi, vô cùng ngu xuẩn!

Ngân Kỳ cười lạnh nói:

- Bạch Âm, ta là Nữ vương Đóa Nhan, là thủ lĩnh cao nhất của Đóa Nhan Tam Vệ. Ngươi tư thông Thát Đát, bán đứng Tam Vệ, tội không thể tha, trừ khử gian tế như ngươi rồi, ta dĩ nhiên có cách chỉnh hợp Tam Vệ! Bắt bọn họ lại cho ta!

Ngân Kỳ ra lệnh một tiếng, các thị vệ đồng loạt xông lên bắt người, Tô Hách Ba Lỗ vung mạnh đao, “vù” một tiếng tạo ra tiếng gió, đánh lui ba trường đao, trợn mắt quát to:

- Ai dám ra tay?

- Ta dám ra tay!

Còn chưa dứt lời thì một bóng người nhanh nhẹn lóe vào, giống như một làn khói lóe từ bên người thị vệ đến bên cạnh Tô Hách Ba Lỗ, Hai bàn tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng ấn một cái lên ngực gã, Tô Hách Ba Lỗ kêu to “oa” một tiếng, thân thể cao lớn bay ào ra ngoài, “oành” một tiếng đụng vào cột trụ thô to.

Nóc sảnh bị chấn động đến bụi rơi lả tả, Tô Hách Ba Lỗ từ từ ngồi phịch xuống đất, máu tươi đỏ sẫm ào ạt tuôn ra khỏi miệng, gã trừng to hai mắt, dường như không biết gì nữa.

Hồng nương từ đứng chắp tay, mũi đao trong tay thị vệ Bạch Âm cách ngực nàng không tới nửa thước, lại không dám đâm vào. Nhìn thấy tình trạng thê thảm như vậy, Ngân Kỳ có chút không đành lòng nghiêng đầu đi. Bạch Âm thấy tình hình này thì kinh hồn táng đảm, ông ta hét thảm một tiếng:

- Tô Hách Ba Lỗ!

Sau đó đoạt lấy một thanh cương đao, giống hệt như một con sói cô độc bị thương, điên cuồng gào thét hung hăn bổ xuống đầu Hồng nương tử.

Khóe môi Hồng nương tử nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn thấy Bạch Âm quơ cương đao xông thẳng đến, mũi đao sắc lạnh phản chiếu hàn quang trong đôi mắt sáng trong của nàng càng lúc càng rõ ràng, giống như hai ngọn lửa lạnh vậy. Hồng nương tử đột nhiên phất áo bào, một chân giơ cao ngang lông mày, mũi giày nặng nề đập trúng ngực của Bạch Âm.

Tiếng nứt xương vang lên, Bạch Âm bay ào ra ngoài, đụng vào trên hai mũi đao “phập” một tiếng, trước ngực Bạch Âm lộ ra hai mũi đao mang theo máu, hai thị vệ của ông ta trở tay không kịp, kinh hoàng vứt đao buông tay, Bạch Âm kêu lên một tiếng hự rồi ngã xuống mặt đất.

Ngân Kỳ cũng không thể nào nhìn tiếp được nữa, cho dù nàng biết đạo lý hôm nay nhẫn tâm giết một người, ngày sau có thể cứu sống được ngàn vạn người, nhưng Bạch Âm cho dù có tham lam đê tiện đến thế nào thì cũng là người mà từ nhỏ nàng gọi là thúc thúc, dù sao cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ giết chết nàng. Ngân Kỳ quay người lại liền nhào vào trong lòng Hồng nương tử.

Khóe miệng Hồng nương từ lệch sang bên, vừa ôm đầu vai nàng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi, vừa liếc mắt ra hiệu cho thúc chất A Cổ Đạt Mộc. Hai thúc chất hiểu ý, một người sải bước tiến lên trước, “phập phập” hai tiếng, hai đầu người đã bị bọn họ cầm trong tay.

Hồng nương từ khẽ mỉm cười, nói:

- Nữ vương đã lệnh cho Ba Nhã Nhĩ điều binh đợi ở bên ngoài, phiền Bố Hòa đại ca triệu tập dũng sĩ của Thái Ninh Vệ, thu lại binh khí của Phúc Dư Vệ với Ba Nhĩ Nhã đại nhân, đợi Nữ vương dặn dò.

Nhìn thấy Ngân Kỳ nhào vào lòng Hồng nương tử, ánh mắt Bố Hòa liền ảm đạm, nhưng đêm đó y đã nhìn thấy võ công của Hồng nương tử, biết cho dù có tranh tài với y thì chức quán quân ở lễ hội Naadam cũng nhất định là Thôi Ưng, huống hồ y còn là ân nhân cứu mạng của mình, hảo hán tử cam nguyện chịu thua, đến bước này cũng không thể nói gì được nữa.

Y lặng lẽ không nói gì chắp tay, nhận lấy đầu của Bạch Âm từ tay thúc phụ, sải bước ra ngoài…

Phúc Dư Vệ nghe nói phụ tử Bạch Âm tư thông Thát Đát, đã bị Nữ vương Đóa Nhan quyết đoán xử tử, Đóa Nhan đại tướng quân Nãi Nhân Đài theo mệnh lệnh của Nữ vương đến truyền đạt tin tức, trưởng lão trong tộc ồn ào xôn xao, bọn họ đang mơ ước vượt lên Đóa Nhan Vệ, thật sự không thể nào chấp nhận được sự thật này.

Các tù trưởng trong bộ lạc trong tộc nhiệt huyết sôi trào, cũng không kiêng kỵ Nãi Nhân Đài đang ở bên cạnh, liền bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận khởi binh trả thù, tấn công bộ lạc Đóa Nhan. Chính vào lúc này, thám tử bên ngoài vội vàng báo lại, Phúc Dư Vệ đã bị hai vạn thiết kỵ bao vây trùng trùng, người đến chính là Bạch Y Quân đang nổi bật mạnh mẽ trên thảo nguyên gần đây.

Thủ lĩnh có đức vọng trong Phúc Dư Vệ Bố Nhật Cố Đức lạnh lùng nhìn Nãi Nhân Đài, lạnh lùng nói:

- Bạch Y Quân bao vây Phúc Dư Vệ, là hợp mưu với các ngươi?

Nãi Nhân Đài bình thản ung dung nói:

- Không sai! Thủ lĩnh Bạch Y Quân Bắc Anh Vương Dương Anh đại nhân đã quyết ý đoạn tuyệt với Bá Nhan Mãnh Khã. Bạch Y Quân hiện tại không chỉ kết đồng minh với Đóa Nhan Vệ chúng ta, hơn nữa…Bắc Anh Vương đại nhân đã liên hôn với Nữ vương Ngân Kỳ của chúng ta rồi. Từ nay hai nhà chính là một nhà, cùng tiến cùng lui, sống chết có nhau!

Các thủ lĩnh của Phúc Dư Vệ nghe thế thì hít vào khí lạnh, Đóa Nhan Vệ và Thái Ninh Vệ liên thủ, bọn họ đã rất khó chống lại rồi, nếu bọn họ còn kết làm đồng minh với Bạch Y Quân đang như mặt trời ban trưa thì còn đường phản kháng sao?

Ánh mắt Tất Lặc Cách lóe lên, tự nhiên nói:

- Nữ vương kết minh liên hôn với Bạch Y Quân? Nãi Nhân Đài đại nhân, ngài không phải không biết Bạch Y Quân không đội trời chung với triều đình Đại Minh? Nếu vì thế mà chọc giận Thiên Khả Hãn Đại Minh, thì Ngột Lương Cáp Tam Vệ sẽ lâm vào cục diện hai mặt đối địch, cho dù có Bạch Y Quân trợ giúp thì kết cục nghĩ cũng biết được. Nữ vương đang muốn để Tam Vệ tiến vào tuyệt cảnh sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio