Đang khắc khẩu, hai bên cũng đều ngừng lại, Ngải Trạch Cách kỳ quái nói: - Cung Bản Hạo tiên sinh, xẩy ra chuyện gì?
Cung Bản Hạo đưa tay phủ đầu gối, chậm chạp nói: - Các vị, ta vừa thu được tin, Hào Kính người Phật Lang Cơ bởi vì giết hải đạo sư Tắc Hối khi trốn trong Ngô Châu Tự...đã bị Minh quân đả bại, người của ta trên đường cái Phúc Châu đã chính mắt trông thấy hơn một ngàn người Phật Lang Cơ bị áp giải qua.
Ngải Trạch Cách giật mình nói: - Như thế nào lại thế? Ta biết những người đó, bọn họ tuy là thương nhân buôn lậu, nhưng vũ lực không kém, có bốn thuyền chủ lực, hỏa lực so với ta cũng không yếu nhiều, ta đang chuẩn bị phái người tới thương lượng, hy vọng liên thủ được với họ, Minh quân xuất động bao nhiêu chiến hạm? đánh trong bao lâu?
Cung Bản Hạo chần chờ một chút nói: - Đại hình tại cảng Phúc Châu không thấy rời bến, cho nên người của ta cũng không rõ bọn họ xuất ra bao nhiêu thuyền, bất quá chúng ta biết quân doanh điều binh rời bến, bọn họ rạng sáng xuất phát tới hoàng hôn đã được điều về, chỉ qua một buổi ban ngày.
Âm thanh trong đại sảnh hoàn toàn tiêu thất, im ắng đến nỗi nghe được tiếng kim rơi. Qua hồi lâu, Lạp Mã Lí Áo đứng lên, dùng ngữ điều cao vút lớn giọng nói:
- Các vị tướng quân, tiên sinh, chúng ta phải lập tức đưa ra quyết định, không thể đợi Minh quân đến, theo ta biện pháp chính xác nhất là lập tức lấy được quan hệ với Minh triều, thông qua đàm phán giải quyết vấn đề Malacca.
Ông ta chỉ vào cửa lớn tiếng nói: - Thực lực của thủy sư Minh quân đã rất rõ ràng. Bọn họ tận lực bắt và không giết quân ta, cho thấy họ cũng có thành ý muốn đàm phán. Đây là cơ hội không thể bỏ qua. Các vị tiên sinh, ta không hy vọng yến hội của chúng ta chấm dứt bởi binh lính Minh quân trang bị khôi giáp trực tiếp vọt vào, sau đó tiến nhập cùng ăn cơm tù với nhau, Theo ý chỉ của quốc vương bệ hạ, hãy cùng bọn họ đàm phán đi.
Ngải Trạch Cách và Tang Đức hai mắt nhìn nhau, qua hồi lâu, Ngải Trạch Cách mới suy sụp ngã xuống nói: -...được rồi, Tang Đức hãy phái người liên hệ với Dương Lăng, chúng ta đàm phán. Chúng ta nguyện ý tuân theo lệ ước phụ thuộc vào Minh triều, hướng bọn họ xưng thần tiến cống, đổi lấy quyền mậu dịch tự do và quyền kiểm soát Malacca.
Ông ta ngẩng đầu nói với Tang Đức: - Lập tức phái người thông tri tổng đốc Albuquerque, tận lực điều động chiến hạm cùng quân đội, có thể điều bao nhiêu thì điều bấy nhiêu, cần phải mau chóng tiếp viện cho Malacca để ngừa vạn nhất.
Dương Lăng đối với tổng binh, Thành Khởi Vận, A Đức Ny tạo thành 'tiểu đội quân sự ba người' đưa ra nghị quyết vạn phần vừa lòng, đối với chiến quả lại vừa lòng vạn phần. Nhưng do A Đức Ny tự mình tham gia tác chiến mà hắn lo sợ không yên.
Nỗi khiếp sợ chưa tan, Dương Lăng một hồi tiến vào phòng liền thi gia pháp với A Đức Ny, gò mông nhỏ bé bị đánh mấy bàn tay, lại gặp được bộ dạng dịu ngoan đáng yêu cũng không hề mở miệng nhận sai.
Dương Lăng vô kế khả thi, ngược lại đi trừng phạt Thành Khởi Vận, cũng đồng dạng động thủ lại gặp đôi mi kiều mắt mị, câu dẫn như xà tinh, bị đánh mà gợi lên vẻ xuân tình đãng ý, liền giống như cuốn lấy người hắn. Dương Lăng vốn định ra uy gia chủ, cuối cùng lại biến thành một hội đại tràng đại chiến (cái này em...không diễn tả nổi) Thành Khởi Vận bị công chiến đến... cầu xin tha thứ.
Bất quá việc này cũng không lưu lại hậu hoạn gì, chỉ khiến Dương Lăng nhớ rõ: việc nhà việc nước, có kinh có trọng, có khoan có vội, có khi việc nhà có thể bỏ qua thì bỏ qua, loại tình cảm nữ nhi này nên phóng phải phóng.
Nếu khi hắn không ở đó, bộ hạ có quyết định sai lầm, tàn sát tàn khốc liền dẫn đến hải tặc Malacca nổi lên thế công. Như vậy quân đội Minh quân không được chuẩn bị đầy đủ có thể rơi vào thế bị động, trả giá càng nhiều thương vong. Vô số tánh mạng có thể bị cướp mất vì hắn.
Đám bị bắt chính là đội buôn lậu Hắc Nô làm hắn có chút ngoài ý muốn, thẩm vấn qua mới biết được phương tây đã giao dịch với Hắc Nô, ngầm muốn kiếm lời từ việc cướp bóc những thuyền buôn buôn bán xa xứ. Đội buôn lậu Hắc nô này chính là do hải tặc phương Tây thao túng.
Bởi vì bọn họ sống nhờ Ma Cao, nên tuy rằng rất ít dân bản địa Ma Cao đầu cơ trục lợi, những cũng không tha việc bắt bán người phương tây đến phương đông, sau lại bắt phụ nữ trẻ con phương đông đến phương tây, hoạt động hết sức dơ bẩn. Do đó, Dương Lăng tự nhiên sẽ không xử lí qua loa, trừ bỏ an bài tốt cho phụ nữ và trẻ nhỏ bị Hắc Nô bắt trước đó, liền theo pháp luật Đại Minh chuyển giao tội ác tày trời này cho Án sát ti thẩm, yêu cầu nghiêm trị.
Buổi sáng hôm nay, một thương nhân Phúc Kiến đi vào tổng đốc phủ, điểm danh cầu kiến Dương Lăng đại nhân. Tổng đốc quý phủ đã luyện thành thói quen tiếp một vài vị không rõ lai lịch đến tiếp kiến Tổng đốc, cũng biết rõ lai lịch những kẻ này không nhỏ, liền không dám chậm trễ vội vàng đưa kẻ kia tới phòng khách, rồi bẩm báo Dương Lăng.
Dương Lăng nghe được vội vàng tới phòng khách, vị thương nhân kia thấy Dương Lăng khách khí chào: - Thảo dân Cổ Khánh Hữu bái kiến Tổng đốc đại nhân.
Dương Lăng cười nói: - Cổ tiên sinh không cần khách khí, ngươi là...?
Cổ Khánh Hữu không dám an vị, bồi cười rồi nói nói: - Thảo dân là người trong giới làm ăn, thường xuyên chạy Nam Dương, buôn bán chút dược liệu.
Dương Lăng vừa nghe người đến là thương nhân thực sự, lòng hiếu kỳ liền bớt, hắn miễn cưỡng ngồi trên ghế thản nhiên nói: - Nga, không cần khách khí, ngươi ngồi xuống đi, có chuyện gì muốn gặp bản đốc?
Cổ Khánh Hữu vẫn không dám ngồi, khẽ lau mồ hôi, đứng quy củ tại chỗ nói: - Thảo dân là người làm ăn, khi thuyền tới Malacca bị đám hải tặc ngoại bang uy hiếp, bọn chúng giữ thuyền của thảo dân, yêu cầu thảo dân tới đưa tin cho ngài, bọn chúng mới bằng lòng trả thuyền hàng.
- Hử? Dương Lăng lập tức hướng người tới, nhíu mày nói: - Malacca? Phật Lang Cơ hải tặc? Bọn chúng muốn ngươi mang tới tin tức gì?
Cổ Khánh Hữu cười ha ha nói: - Bọn chúng nói, Phật Lang Cơ đả bại Malacca, nắm quyền thống trị địa phương đó, hiện tại biết hoàng đế Đại Minh không vừa lòng, nên thập phần sợ hãi, Phật Lang Cơ không muốn phát sinh chiến sự với Đại Minh, bởi vậy muốn đàm phán với Đại Minh ta. Nếu đại nhân đồng ý thỉnh đưa thảo dân một thủ dụ, đại nhân định ngày bọn họ nguyện ý phái ra sứ đoàn chờ đại nhân tới đàm phán.
-----------------
Hải vực Hạ Môn, hai chiến thuyền song cột lặng lẽ ẩn trong màn mưa mịt mù. Gió không lớn, thuyền vẫn dập dềnh nhẹ nhàng theo làn sóng, mưa ướt boong tầu bóng lên như được bôi dầu.
Vài vị thủy sư tướng lĩnh mặc áo tơi (), lẳng lặng đứng ở mũi thuyền, mưa đập vào áo vang lên sàn sạt, kết giọt rồi thành dòng mà rơi xuống, nhưng họ vẫn đứng bất động tựa như đang đợi điều gì đó.
. Áo tơi: áo mưa đan bằng lá cọ, lá lụi, v.v..
Trong màn mưa, hai chiến thuyền buồm đơn cột lượt tới, một vị thủy sư tướng lĩnh phất tay ra hiệu chuẩn bị nghênh đón, ba trăm thước, hai trăm thước, một trăm thước..., cả hai chiến thuyền áp sát, hai mép thuyền va chạm nhẹ lay động một chút, liền sau đó thủy thù song phương nhanh chóng tung móc câu kéo trụ lấy thuyền đối phương.