Ngược Về Thời Minh

chương 404-2: hiến kế tiết lưu (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng đế Chính Đức trợn mắt lên nhìn. Nỗi phiền muộn nhất của y chính là bị chụp mũ. Ban đầu những quan viên này không ít người đã chụp mũi y, đến giờ nghĩ lại vẫn có chút sợ hãi. Y đan hai tay lại, không kiên nhẫn nói:

- Vậy các ngươi nói, nên làm thế nào?

Triệu Giản Chi liền nói:

- Nên tước bỏ tước vị.

Chính Đức cười khan hai tiếng, nói:

- Quá nghiêm trọng vậy sao? Còn nhớ năm đó Diễn Thánh Công bóp chết người, phụ nữ gian dâm ….

Cao Vi liền lên tiếng:

- Theo như thần thấy, nên tước bỏ toàn bộ chức vụ của Dương Lăng trong triều, để hắn an phận làm một Quốc công, cho là trừng phạt.

Chính Đức trợn trừng hai mắt lên, trách:

- Khốn kiếp! Cho dù là vi phạm chế độ chịu tang cha, nhưng triều đình nay đang lúc cần dùng người, phương pháp xử lý “đoạt tình” cũng phải ôn hòa. Thiên tử không thủ hiếu, vì sao? Bởi vì nước không thể một ngày không có vua, không thể vì tư tình mà sai lầm quốc sự. Người Mông tái ngoại đang nội chiến, đánh nhau túi bụi. Nếu không biết nắm bắt thời cơ, uy hiếp lớn nhất của biên cương phía bắc Đại Minh sẽ có thể vừa khởi quân đã bình phản được.

Bạch Y phỉ tung hoành thiên hạ, hung hãn như mặt trời ban trưa. Nếu không có Dương Lăng, há có thể bình phản nhanh như vậy sao? Tước bỏ đi toàn bộ chức vụ của hắn, những chuyện này khanh thay Trẫm làm được sao? Ừ, nào nào nào, khanh thay Trẫm hạ quân lệnh đi. Nếu khanh có thể bình định được loạn quan ngoại, tiêu diệt được tàn dư của Bạch Y phỉ, dốc hết sức tiến thành tân chính, bảo vệ giang sơn Đại Minh, Trẫm lập tức tước bỏ chức quan của hắn, tước bỏ tước vị của hắn.

Cao Vi nuốt cục nghẹn trừng mắt lên nhìn, hơi thở hổn hển. Y là ngôn quan, chỉ phụ trách tấu sự. Hoàng thượng đây không phải là chơi xấu sao? Sau này ngôn quan muốn tham tấu ai, Hoàng thượng nói một câu việc của hắn ta làm khanh có thể làm thay ta sẽ xử lý hắn ta. Ngôn quan đó còn gọi gì là ngôn quan nữa chứ? Đều bách sự thông rồi, nhập các phong tướng không xong rồi sao?

Dương Phương liền chữa thẹn cho vẻ mặt đã ửng đỏ của Cao Vi, liền nói với Chính Đức:

- Vậy theo ý kiến của Thánh thượng, nên xử lý thế nào?

Chính Đức chậm rãi nói:

- Chuyện có nặng có nhẹ, đạo đức và xã tắc, cái nào làm trọng? Không cần Trẫm phải giải thích cho khanh nghe nữa rồi chứ? Quốc sự và gia sự cái nào gấp, còn muốn Trẫm nói nữa sao? Hơn nữa, con người không phong lưu uổng tuổi trẻ. Ái phi của Sở Trang Vương bị người ta đùa giỡn. Ông ta đều có thể độ lượng bao dung. Trẫm đường đường là thiên tử Đại Minh, lẽ nào còn không bằng Sở Trang Vương sao? Nếu vì chút chuyện nhỏ như vậy mà làm lớn lên, các khanh nói thiên hạ Đại Minh, thậm chí là phiên quốc xung quanh sẽ nghĩ thế nào? Có thể cho rằng Trẫm trọng hiếu trọng đức, hay là có rằng Trẫm là hôn quân có mới nới cũ?

Dương Phương không ngờ Hoàng đế lại nói ra những lời như vậy. Từ khi nào lời lẽ của Hoàng thượng lại trở lên sắc bén như vậy? Năm đó lúc đình biện (triều đình biện luận), Dương Lăng thiên về dùng chiêu này: Ỷ thế ép người, ngươi sợ thế, nói chuyện phải e dè. Có e dè, vậy thì còn có sức sát thương gì nữa? Bây giờ Hoàng thượng lại đưa ra cho họ một lựa chọn, trừng phạt Dương Lăng, đó chính là hẹp hòi ích kỷ không bằng Sở Trang Vương. Đó chính là hôn quân có mới nới cũ. Mà ngược lại đương nhiên là khí lượng rộng rãi, yêu thương thần tử, ngươi nói nên làm thế nào?

Dương Phương thì quả thật là thấy ngứa mắt với Dương Lăng. Đặc biệt là ghét hắn thân là Quốc công lại hay nhúng tay vào chính sự. Hắn lại còn vi phạm quy tắc đã được hình thành hơn trăm năm qua, vốn muốn nhân cơ hội này chỉnh đốn hắn một phen, không ngờ Hoàng đế lại rẽ ngang rẽ ngửa, đem toàn bộ chuyện này đổ lên người mình. Bây giờ có trừng phạt Dương Lăng hay không, liên quan tới danh tiếng của Hoàng thượng, thậm chí còn ảnh hưởng tới tứ di trong đó. Điều này sao còn có thể buộc tội được?

Dương Phương liền nuốt hận nói:

- Vâng, Hoàng thượng suy nghĩ chu đáo, là thần suy nghĩ không chu toàn, thần có tội.

Chính Đức bật cười ha hả nói:

- Các khanh cũng là trung với nước, là Trẫm mà lo. Người nói vô tội, nói người vô tội, Trẫm không trách tội.

Dương Phương cười khổ một tiếng, chắp tay nói:

- Như vậy, chúng thần xin cáo lui, mời Hoàng thượng nghỉ ngơi.

- Được được được, các khanh lui xuống đi. Ai, chờ đã, lòng trung thành của chư vị ái khanh rất đáng mừng, Trẫm không những không trách tội, mà còn thưởng. Tiểu Quế Tử, lấy bánh của Trẫm xuống, thưởng cho mỗi vị đại nhân một cái.

Tiểu Hoàng Môn liền vâng lời, bê khay xuống, phát cho mỗi người một chiếc bánh hình bàn tay. Ba vị đại nhân cầm chiếc bánh trong tay, dở khóc dở cười hành lễ cảm tạ, lúc này mới lui ra ngoài. Chính Đức bật cười đưa miếng bánh còn lại của mình lên ăn tiếp.

Dương Lăng đi vào Bảo Hòa điện, đúng lúc ba người Dương Phương đi ra. Ba vị đại thần xếp thành một hang đi ra, tay áo phồng tay trái lên, tay phải giơ cao lên, bất giác không hiểu họ đang luyện công phu gì? Ba người cũng nhìn thấy Dương Lăng. Theo lý mà nói thì phải bước lên trước tấn kiến, may mà trong tay đang cầm đồ của Hoàng thượng ban tặng, lúc này không hành lễ cũng không sao. Ba người dứt khoát không thèm chú ý gì tới hắn, mắt nhìn thẳng, lúc lắc bước đi.

Dương Lăng đứng ở góc điện, hiếu kỳ nhìn ba người rời đi, liền lấy ra tâm pháp bí truyền của Võ Đang, tay trái ôm nhật nguyệt, tay phải quăng càn khôn, quay người đi vào Bảo Hòa điện.

Võ công của hắn vẫn luôn không phải người thấp kém. Đặc biệt là tâm pháp khí công thượng thừa trong nhà. Ngoài rèn luyện sức khỏe ra, bản thân bên trong còn có đạo dưỡng sinh. Nếu so sánh Dương Lăng với kỹ năng sinh hoạt vợ chồng của Thành Khởi Vận, chỉ thấy ngoại trừ cơ thể khỏe mạnh ra, chuyện quan hệ vợ chồng thì ngay cả Thành Khởi Vận phong nguyệt hoa khôi như vậy cũng không lại được. Cho nên, rèn luyện rất chăm chỉ, mưa gió cũng không từ nan.

Ngũ Hán Siêu lần nào cũng thán phục hắn quyết chí kiên định, so với mình năm đó ở trên núi được sự bá dùng gậy ép luyện tập cũng còn khắc khổ hơn. Lại không biết Dương Lăng còn có mục đích mà người ngoại đạo không có được.

- Vi thần tham kiến Hoàng thượng.

Dương Lăng vừa vào cửa đã cất cao giọng hô lên một tiếng.

Trong điện kiến giá không cần hành đại lễ. Nhưng hắn vừa xuất sứ trở về, cho nên phải hành đại lễ quân thần. Nhưng giọng của Dương Lăng hô trước rồi mới bước tới trước mặt Hoàng thượng quỳ xuống. Câu “miễn lễ, bình thân” của Hoàng thượng đã nói ra rồi, Dương Lăng liền nhân cơ hội bật cười hì hì đứng im.

Hoàng đế Chính Đức làm sao lại không hiểu tâm nhãn của hắn cơ chứ, liền hừ một tiếng, nhai vội miếng bánh trong miệng y, sau đó bê ly sữa dê lên uống một ngụm lớn. Lúc này mới nói:

- Được rồi, khanh ngồi xuống đi, không phải ngụy trang với Trẫm.

Y lấy khăn lau từ tay Tiểu Quế Tử lau tay, hai tay chống cằm, ánh mắt liếc nhìn Dương Lăng, thở dài nói:

- Kỳ thực Trẫm biết, gọi khanh hồi kinh cũng chẳng để làm gì. Khanh cũng chẳng đẻ được ra tiền, thúc đẩy tân chính, cổ vũ nông công thương, sao lại qua hai năm mới thấy được hiệu quả? Gọi khanh tới, là không muốn Trẫm một mình lo lắng, để khanh cùng lo lắng với Trẫm.

Dương Lăng mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, liền nói:

- Hoàng thượng, văn võ trong triều mỗi người đều có sở trường, mỗi người đều có chuyên môn riêng. Thần đương nhiên là không dám tự xưng là có thể, nhưng Hoàng thượng không ngại thì cứ nói với thần. Nói không chừng thần cũng có thể đưa ra một số chủ ý cho Hoàng thượng.

- Nói cái gì? Không tiền, chính là không có tiền. Kho của Trẫm đã trống rỗng rồi, chính là sinh hoạt thường ngày cũng đã không đủ rồi. Nếu một khi có nạn hạn hán khắp nơi, biên cương có biến, thì phải làm thế nào? Mỗi khi Trẫm nghĩ tới chuyện này, thật sự cảm thấy lo lắng vô cùng. Sao khanh lại không nói gì thế? Khanh không có chủ ý cũng đừng nhìn Trẫm như vậy, Trẫm không phải là nữ nhân.

Dương Lăng đứng lên, cung kính đứng trước ngự án, quy củ hành đại lễ. Hoàng đế Chính Đức thấy lạ liền đứng lên, vịn vào bàn cổ hướng về phía trước nói:

- Vừa rồi khanh không muốn hành đại lệ, sao bây giờ lại làm thế? Trẫm nói cho khanh biết, nếu khanh lại làm chuyện gì sai, khanh nói có hay Trẫm cũng không giúp được khanh.

- Hoàng thượng, thần là thay bách tính lê dân hành lễ với ngô hoàng vạn tuế.

Dương Lăng nghiêm mặt nói:

- Tâm địa Hoàng thượng tinh khiết, thông minh bất phàm, duy có tuổi tác còn quá nhỏ, hơn nữa lại sống lâu trong thâm cung, không biết được nỗi khổ của dân gian. Hơn nữa tính tình ham vui. Hôm nay nghe Hoàng thượng nói một lời, trong lòng đã có giang sơn xã tắc, lê dân bách tính, an cư mà có thể nghĩ tới nguy, quả thực là minh chủ một thời. Thần là vì vạn dân thiên hạ mà cảm thấy hy vọng.

Chính Đức nghe xong, cái miệng vừa mới mỉm cười, liền mím chặt lại, ho khan hai tiếng, nghiêm nghị nói:

- Bình thân, bình thân, chuyện này vốn chính là trách nhiệm của người vua một nước như Trẫm nên làm. Ừ …. Nghe ra là ngươi đang khen Trẫm, nhưng sao Trẫm lại nghe giống như là nói trước đây Trẫm không phải là minh quân vậy?

Dương Lăng đứng lên, cười nói:

- Hoàng thượng nghĩ nhiều quá rồi. Hoàng thượng, người là đang lo lắng vì tài chính túng quẫn hiện nay. Thần quả thực cũng có chút chủ ý. Kỳ thực những chủ ý này theo thần thấy Dương đại học sỹ chắc chắn là cũng đã nghĩ ra rồi, chỉ là hắn ta không dám nói với Hoàng thượng ngài. Trước mặt Hoàng thượng, thần cũng có chút e dè. Nhưng, phàm thì đối với chuyện giang sơn xã tắc, có lợi cho Hoàng thượng ngài, thần không thể không nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio