Chính Đức lại ngồi xuống, vui vẻ nói:
- Vậy thì khanh mau nói đi, có cách gì?
Dương Lăng trầm ngâm một hồi nói:
- Hoàng thượng, kỳ thực nước giàu binh mạnh, chẳng qua là nằm ở hai chuyện khai nguyên, tiết lưu. Bây giờ khai biển thông thương, đại hưng công nghiệp và nông nghiệp. Đây, chính là khai nguyên. Khai nguyên cần trước tiên phải đào mương dẫn nước. Quốc sách của triều đình thúc đẩy hiện nay chính là quá trình đào mương dẫn nước. Mặc dù bây giờ có tiêu tốn, nhưng nhất định phải kiên trì, kiên trì, mương đã đào rồi, khoản tiền này sẽ giống như dòng nước không ngừng chảy vào kho của triều đình.
Còn có chuyện khác, chính là tiết lưu. Hai năm nay chiến sự liên miên, trong ngoài phân tranh. Mặc dù đánh thắng trận lớn, nhưng cũng đã tiêu tốn hết những tích tụ của triều đình. Khai nguyên vẫn chưa hoàn thành. Lúc này tài chính túng quẫn, thần thấy nên bắt tay từ việc tiết lưu, tiết dụng ái quốc, để bảo vệ nền tảng đất nước, để vượt qua cửa ải khó khăn này.
Hắn chỉ vào vách tường nói:
- Hoàng thượng người xem, cung điện của người, bốn vách đều trong suốt, ngay cả ban ngày cũng thắp nến liên tục, sợ là có nơi ánh sáng không tới được. Kỳ thực căn bản không cần dùng tới. Ban đêm cả hoàng cung thắp đèn sáng trưng. Nếu hoàng cung lớn, hơn chín nghìn phòng ốc, đất sử dụng đều đặt nến, một đêm cũng tiêu tốn chẳng phải là nghìn vàng sao? Nếu có thể tiết kiệm, một tháng chính là mấy vạn lượng bạc. Chỉ riêng khoản này đã tiết kiệm được bao nhiêu rồi?
Hơn nữa, bữa tối của Hoàng thượng, ít nhất cũng phải hơn trăm món ăn. Nhưng trên thực tế Hoàng thượng ăn chỉ chưa tới món. Những món khác đều chỉ là bày lên đó mà thôi. Tiên đế yêu dân tự tiết kiệm, quy định những món ăn đó bày mẫu không cần phải đổi mỗi ngày. Thường thì để ba ngày đã hỏng rồi mới làm đợt mới. Nhưng, theo ý thần, những món ăn này bày ở đó làm gì chứ?
Chính Đức vỗ đùi, nói:
- Đúng rồi, Trẫm còn đang lo, dùng bữa nên ngồi ở đâu, trái một món ăn còn ăn chưa hết, chờ người ta đưa hết lên, mấy món đầu đã nguội rồi. Trẫm ở hoa viên có rất nhiều chỗ đẹp, muốn ăn gì thì gọi đó. Nhiều khi Trẫm còn lười bày ra. Ngươi nói đúng, những điểm này phải thay đổi.
Dương Lăng lại nói:
- Ví dụ như, chi phí thắp nến và đốt đèn hoa đăng của tết Nguyên Tiêu, một lần chí ít cũng phải chục vạn lạng bạc. Khi nước cần dùng gấp, sao không bỏ bớt đi. Chi phí sửa cung điện trong cung, cung thưởng nội kho, phí ăn mặc, chi phí dệt vải, …. Hiện nay lấy quốc sự làm đầu, đều có thể tiết kiệm một chút.
Chính Đức cười mà như không cười nói:
- Được, ngươi mang chủ ý của mình đổ lên đầu Trẫm. Khó trách ngươi nói mà Dương Đình Hòa không dám nói. Ha ha, nhưng tất cả những điều ngươi nói đều có lý. Dù sao Trẫm cũng không ở trong cung, bày lớn như vậy để làm gì? Tình hình cụ thể, Trẫm sẽ để Nội vụ phủ điều trần chi tiết, để Đỗ Phủ tính toán chi tiết, sau đó sẽ thực thi. Ngoài trong cung thái hậu ra, tất cả đều phải cắt giảm chi phí.
- Hoàng thượng anh minh. Theo thần được biết, Tây Thập khố có rất nhiều báu vật phi pháp, chồng chất phong hóa hư hoại đó, không có ai quản lý. Thậm chí còn khiến cho một số quan lại quản kho muốn tham ô trong đó. Trước đây Nội vụ phủ có tiền lệ bỏ qua việc đặt những vật phẩm thừa. Hiện tại đã không còn theo tiền lệ này nữa, người ta bán đấu giá những vật phẩm phi pháp. Hoàng thượng người không có tiền, nhưng người trong dân gian có tiền. Những đá quý, châu báu mà Hoàng thượng người không màng tới nữa, trong mắt họ cũng là có giá trị liên thành.
Hơn nữa, những thứ này là từ hoàng cung đi ra, dính phong khí phú quý của Hoàng thượng, cái giá họ đưa ra chắc chắn là rất cao. Mang những thứ không ăn được, không mặc được này, dồn vào kho chuột cũng cắn nát, đổi thành vàng bạc mà triều đình hiện nay đang cần dùng gấp, thần tin chắc, đây sẽ là một khoản tiền lớn.
Chính Đức liền gật đầu. Dương Lăng lại nói:
- Những cái này chỉ là tạm thời. Hoàng gia có uy nghiêm của hoàng gia. Khi đất nước giàu mạnh cần có nghi thức cần có. Nhưng về mặt thể chế cũng có một số thứ, lại đúng lúc có thể nhân cơ hội này mà xử lý. Ví dụ như nhân viên thừa. Thời Lưu Cẩn tại vị đã từng thanh lý rồi, nhưng mục đích của ông ta thực sự là để đả kích quan lại, mưu lợi cá nhân mà không phải thực sự là thanh lý quan lại thừa. Kết quả là đã cắm vào rất nhiều người, quan lại cần thanh lý càng nhiều. Nhưng chuyện này cũng cần phải cẩn trọng, thần đề nghị nên mời Nội các sau khi nghiên cứu chi tiết mà định.
Ngoài ra, chi phí thưởng cũng giảm đi, Binh bộ từng bước thi hành quá trình chế độ mộ binh. Chi phí khách binh sẽ giảm mạnh, vận chuyển đường biển và đường sông đều không bị trở ngại gì nữa. Như vậy việc tiếp tế hậu cần giữa hai đầu nam bắc cũng nhanh hơn, chi phí cũng sẽ giảm đi nhiều. Trạm nghỉ chân các nơi của Đại Minh, phụ trách cung cấp nơi ăn, chốn ở, sai dịch và xe ngựa … của quan lại vẫn luôn là việc cần phải giải quyết của đất nước. Hiện giờ chỉ cần là quan lại, dù là chuyện công hay việc tư, thậm chí là gia quyến nô bộc cũng đều sử dụng trạm nghỉ chân. Cho nên chi phí kinh người. Những thứ này đều được thanh lý một chút, phải sống qua hai năm này, liệu có dễ dàng không?
Chính Đức vỗ tay thở dài nói:
- Sớm biết như vậy, Trẫm hà tất phải lo lắng thế này? Hai! Nhưng những chuyện này, nếu làm không tốt, bên trên sẽ đắc tội với trong cung, bên dưới sẽ đắc tội với bách quan. Khó trách người khác không dám đề cập tới. Cứ xem như chủ ý của Trẫm, ngày mai Trẫm sẽ đề nghị với Nội các, khanh cũng không cần ra mặt. Thái hậu và Hoàng hậu khanh cũng không quá là thân mật. Trong triều, quan lại muốn tìm lỗi của khanh cũng không phải là ít đâu.
- Tạ Hoàng thượng đã nghĩ thay cho vi thần.
Dương Lăng thành thật vái chào.
Chính Đức bỗng nhiên nói:
- Đúng rồi, Trẫm thấy có bản tấu của khanh, Giang Nam đại thắng, chỉ chạy mất một nữ phỉ. Bây giờ hình như trốn về Thái Hành rồi. Báo cáo của Binh bộ không chi tiết, tấu chương của Miêu Quỳ còn chưa tới. Khanh có nắm được tình hình cụ thể không?
Tim Dương Lăng đập dồn dập, nhưng bất động thanh sắc mà nói:
- Vâng, chỉ là có một nữ phỉ Dương Khóa Hổ dẫn đội nhân mã bỏ chạy. Vốn là muốn chạy tới Thiểm Tây, dựa vào cao nguyên hoàng thổ và Tần Lĩnh để phát triển. Nhưng, Miêu công công đã phá tan quỷ kế của họ, tập hợp trọng binh ở phía tây, bạch y dư nghiệt bại trận, chạy về núi Thái Hành Sơn làm sơn tặc.
Chính Đức cười nói:
- Từ xưa tới nay đi khắp nơi, tới khắp nơi, họ cũng chỉ có mệnh làm sơn tặc. Điều này Trẫm cũng yên tâm rồi, một nữ phỉ không thành được đại sự gì. Nếu không liên tục vận dụng đại quân, Trẫm thực sự là nuốt không trôi được. Nhưng, cho dù như vậy, vẫn phải tiêu diệt, chỉ là Trẫm không cần gây chiến nữa.
Y nói tới đây bỗng nhớ tới chuyện Dương Phương đã từng nói về Dương Lăng, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cười mà như không cười liếc nhìn hắn nói:
- Nghe nói khanh ở Kim Lăng còn có một nữ nhân, còn đã sinh con gái rồi phải không?
Dương Lăng thầm nghĩ:
- Nhanh như vậy có người đã bẩm báo lên Hoàng thượng rồi sao?
Hắn không cần bận tâm, liền phất áo choàng, cất cao giọng nói:
- Thần có tội, thần sợ hãi.
- Được rồi, được rồi, chớ có giả bộ với Trẫm nữa. Khanh có bản lĩnh, Dương Khóa Hổ đó chẳng phải là nữ phỉ sao? Sao khanh lại không dụ dỗ được cô ta trở về chứ? Nếu khanh dụ dỗ được cô ta, Trẫm đã bớt đi được bao nhiêu tiền bạc? Há chẳng phải là chuyện gì quá xấu sao?
Dương Lăng cười khan nói:
- Vậy …. Có cần Hoàng thượng lại cử thần đi thêm một chuyến nữa, thần phụng chỉ đi tán gái?
- Tán gái? Có ý gì?
- Ác ác, là phụng chỉ đi dụ dỗ.
Hoàng đế Chính Đức tức giận hừ lên một tiếng:
- Thích đi thì đi, trước tiên ngươi giúp Trẫm đã, cưới được Nhất Tiên rồi tính tiếp.
Lúc này, Tiểu Quế Tử liền tới, thấp giọng nói:
- Hoàng thượng, người có lẽ là tới triều trưa rồi.
Chính Đức gật đầu, nói:
- Trẫm lên triều đã, còn rất nhiều việc Trẫm muốn nói với ngươi. Nhưng vấn đề tiền bây giờ đã có manh mối rồi, nỗi lo của Trẫm đã giảm, trong lòng Trẫm xem như cũng đã yên tâm hơn rồi. Khanh vừa mới trở về, nên nghỉ ngơi chút đi, có việc gì không cần phải lên triều, trực tiếp tới Báo viên tìm Trẫm là được rồi.
- Đúng rồi, Vĩnh Phúc đã tới hoàng am rồi, khanh rảnh rỗi thì thường xuyên lui tới đó trò chuyện.
- Hả? Thần là đàn ông, tới ni am nhiều làm gì?
- Linh tinh, ngự muội không phải là vẫn chưa xuất gia sao? Là để tóc tu hành. Khanh giúp Trẫm khuyên bảo nó chút, còn trẻ tuổi như vậy xuất gia cái gì chứ? Dương khanh, chuyện này khanh nhất định phải làm giúp Trẫm. Trẫm bây giờ cho khanh một chỉ ý, để khanh thuận tiện hành sự. Cho dù khanh dùng cách gì, chỉ cần ngự muội không xuất gia, Trẫm đều không trách khanh.
- Thần có thể dùng cách gì chứ? Thần còn có thể đưa Công chúa điện hạ trở về được sao?
- Khanh cứ liệu mà làm, Trẫm lên triều. Đúng rồi, cầm lấy cái này đi!
Chính Đức quơ lấy cái đĩa, lấy cái bánh cuối cùng đặt vào tay Dương Lăng.
Hai mắt Dương Lăng nhìn chằm chằm:
- Đây là cái gì?
- Bánh thịt đấy, đừng lãng phí, thời kỳ này phải tiết kiệm.
Hoàng đế Chính Đức vội vàng lên triều, Dương Lăng cầm lấy chiếc bánh, lúc này mới hiểu vì sao ba người Dương Phương lại như vậy.