Hôn lễ của Tạ Kiều và Ngu Hàn Sinh được tổ chức vào tuần cuối cùng của tháng chín.
Ngày hai sáu tháng chín, hợp dựng vợ gả chồng.
Trước đó cần chụp ảnh cưới.
Chàng trai và người đàn ông dắt tay vào studio chụp ảnh.
Dù không phải lần đầu gặp mặt, nhưng đứng trước người đàn ông khí thế lạnh lùng kia, nhiếp ảnh gia vẫn không dám thở mạnh, cứ như thể trước mặt anh ta không phải người mà là một động vật ăn thịt khổng lồ đứng đầu chuỗi thức ăn vậy.
Nhưng người đàn ông này lại cực độ dịu dàng với chàng trai bên cạnh. Mỗi lần cậu ấy nói chuyện là người đàn ông lại cúi đầu nhìn cậu ấy và lắng nghe đầy chăm chú, gương mặt giá rét cũng vì thế ấm áp hơn. Mà thực ra những thời điểm khác người đàn ông vẫn một mực nhìn cậu chàng bên cnahj.
—- chưa từng dời mắt.
Nhiếp ảnh gia không thể không nhắc nhở, một cách rụt rè: “Mời nhìn ống kính.”
Lúc này người đàn ông mới quay qua, lạnh lùng nhìn nhiếp ảnh gia.
Nhiếp ảnh gia chụp ảnh mà nơm nớp lo sợ, tấm nào tấm nấy đều chụp rất chuyên tâm, chỉ sợ quý ông trước mắt không hài lòng.
Cũng may sản phẩm không tệ, anh ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đến khi gần kết thúc thì bỗng có một người bước tới, nhận ra là Lý Trạch phụ trách liên lạc với mình, anh ta nói: “Xong ngay đây.”
Lý Trạch nhìn số ảnh vừa được chụp, lại nhớ tới cảnh tượng ở phòng ngủ lần trước, đột nhiên nảy ra một ý, bèn đánh bạo hỏi: “Hay là chụp một bộ nguyên hình đi?”
Ngu Hàn Sinh nhíu mày.
Lý Trạch thấy vậy lập tức quay sang Tạ Kiều đang mặc âu phục trắng: “Giữ làm kỷ niệm thì tuyệt lắm đấy.”
Tạ Kiều nhìn Ngu Hàn Sinh.
Ngu Hàn Sinh không tỏ thái độ gì, có vẻ cũng định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không từ chối.
Đến khi một thỏ tai cụp một rắn xuất hiện trước ống kính, nhiếp ảnh gia mới biết khách hàng lần này của anh ta là sinh vật khác loài!
Thỏ tai cụp có một chiếc yếm lông bù xù dưới cổ, nó xấu hổ cúi đầu, đôi tai đỏ hồng và mềm mại, cục lông xù cứ rung lên theo từng nhịp thở.
Đáng yêu quá đi mất!
Nhiếp ảnh gia nhìn mà tan chảy cõi lòng, anh ta rất muốn vuốt bé thỏ một cái, chắc chắn là sờ thích lắm.
Nhưng tất nhiên anh ta không dám thó tay qua, vì rắn đen đã quấn quanh người thỏ tai cụp, trông cứ một cục bánh chay bị chảy nhân mè đen ra ngoài vậy.
“Thế thì, bắt đầu chụp nhé.”
Anh ta chẳng dám cả thở mạnh.
Thỏ tai cụp nằm ườn nghe vậy ngẩng đầu, run run toan đứng dậy, nhưng nó đứng sát mép bàn quá, loạng choạng một cái, ngay lúc sắp rơi xuống thì—-
Rắn đen dùng đuôi quấn lấy thỏ tai cụp bấp bênh suýt ngã.
Tạch một tiếng.
Anh ta nhanh nhẹn chớp được cảnh tượng này.
Nhìn cục lông tròn được rắn bao quanh với cái yếm lông bị xõa tung trên cổ, nhiếp ảnh gia cảm thấy nhũn tim, đáng yêu chết người. Anh ta không nhịn được mà lặng lẽ lưu lại một tấm.
Từ Bình nhận được thiệp mời đám cưới.
Người đưa thư là một chú mèo nhỏ, chú ta ngoạm thiệp đến rồi đặt cạnh cửa nhà ông.
Ông tò mò mở thiệp, đập vào mắt là tên Tạ Kiều.
Tạ Kiều…
Ông vẫn nhớ cậu thanh niên này, vai diễn đầu tay của cậu- một vai phụ trong [Phong hoa lục] là do ông tiến cử.
Nhớ không nhầm thì Tạ Kiều đã giải nghệ chừng một năm, khi ấy là tân ảnh đế trên đà phát triển, ai ngờ lại chợt lui vòng, về mở một quán ăn nhỏ ở Biên thành.
Nói không ngoa, tin tức này đã khiến dân mạng năm ấy chấn động ghê lắm, ông cũng có thiện cảm với cậu chàng, nên cũng âm thầm thấy tiếc.
Ngày hôm sau, ông mặc trang phục nhã nhặn đến địa điểm ghi trên thiệp mời.
Sau khi đến ông khẽ nhíu mày, bởi đây chỉ là một bãi đất trống với một đám đông đang đứng túm năm tụm ba.
“Nghe bảo đám cưới tổ chức trên đảo, định ngồi xe đến biển hở? Nhưng dù có là biển Yên Bình gần đây nhất thì đến nơi rồi cũng phải mai mới về nhà được ấy.”
“Tôi nghĩ là ngồi máy bay.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Từ Bình nghe vậy nắm chặt thiệp mời trong tay.
Trong vòng giải trí, mỗi khi mời đám cưới thì người ta thường bao cả vé máy bay cho khách khứa. Ngày mai ông còn phải gặp nhà đầu tư, vốn dự định đi đến tối nay về là vừa rồi, nhưng lại quên mất bây giờ Tạ Kiều chỉ là người bình thường, chi tiền vé máy bay cũng là một gánh nặng không nhỏ.
Biết thế ông đã chủ động mua vé khứ hồi.
Ông lắc đầu tiếc nuối, đúng lúc ông định quay người rời đi thì một giọng nói vang lên phía sau lưng: “Đã để các quý ông quý bà phải chờ đợi lâu rồi.”
Ông chậm rãi xoay người nhìn lại. Một cảnh tượng đáng kinh ngạc hiện ra trước mắt mọi người.
Một con cốt long khổng lồ phá vỡ tầng mây, sống lưng ánh lạnh, đáp rầm xuống mặt đất kèm theo tiếng gió rít gào, khiến đất đai cũng phải chấn động.
Một thanh niên với cánh tay máy bước xuống lưng rồng, buồn phiền mở miệng: “Xin lỗi mọi người, chúng tôi không đặt đủ vé máy bay, ngồi lưng rồng các vị không có vấn đề gì chứ?”
Mọi người nhốn nháo:?!!!!
Đây là rồng thật đấy!
Dù là Từ Bình vội mai đi gặp nhà đầu tư thì cũng không khỏi động lòng, còn vấn đề an toàn ấy à, ông tỉnh bơ liếc nhìn cánh tay máy của Lý Trạch.
Cậu chàng này cũng không sợ, ông còn sợ gì chứ?
Ông ngồi lên lưng rồng với tâm trạng hào hứng khó lòng kìm nén.
Thân thể cốt long quá khổng lồ, trừ lúc cất cánh từ mặt đất có hơi rung lắc ra thì cả chặng đường còn lại đều êm ru như đi trên mặt đất.
Nhà cửa dưới đất ngày càng nhỏ lại, đến khi chúng trở thành những chấm đen trong tầm mắt, ông có thể cảm nhận được hơi nước vọt qua da mặt cùng với tiếng gió rít bên tai.
Từ Bình đã ném máy bay ra sau đầu, máy bay thì bao giờ ngồi chẳng được, nhưng cưỡi rồng thì đây là lần đầu tiên đấy!
Trong tiếng reo hò thán phục của mọi người, cốt long từ từ hạ cánh, nó chậm rãi đáp xuống một khoảng trống rộng trên hòn đảo.
“Quá đã!”
“Chưa cưỡi rồng bao giờ, căng thẳng thật.”
“Vẫn muốn ngồi thêm.”
Từ Bình mất hồi lâu mới trấn tĩnh được, ông ngẩng đầu chuẩn bị tiến về phía trước, nào ngờ chưa đi được ai bước đã lại ngẩn người.
Trước mặt là một tấm màn nước!
Nói đúng ra chắc cả nửa đại dương đều được chuyển lên mặt đất, bên trong màn nước là vô vàn loại cá bơi lội tứ tung, cá voi lưng gù bay lên bay vọt lên không trung, rùa biển chậm rãi nổi lên và len lén thò đầu ra ngó.
“Cảm ơn ông đã đến tham dự tiệc cưới, đây là quà lưu niệm dành cho ông.”
Một người trẻ tuổi mặt sẹo đưa cho ông một hộp quà.
“Cảm ơn cậu.”
Từ Bình đưa thiệp mời, nhận quà lưu niệm.
Ông mở ra theo thói quen, bên trong đựng một túi tượng đá khắc hình hai người một cách cực kỳ sống động. Bức tượng chỉ nhỏ chừng mười cm nhưng đục đẽo kỹ lưỡng đến từng sợi tóc, ông cũng phải kinh ngạc trước tài nghệ của thợ điêu khắc này.
Ông nhận ra một trong hai người là Tạ Kiều, người còn lại hiển nhiên là bạn đời của cậu ấy.
Ông đóng hộp, nhìn màn nước phía trước mà ngại ngùng hỏi người trẻ tuổi đang ôm một con mèo đen: “Xin hỏi đến nơi tổ chức đám cưới phải đi đường nào?”
Người trẻ tuổi chỉ vào màn nước: “Ông bước vào là sẽ đến.”
Từ Bình nửa tin nửa ngờ, nhìn nước biển thăm thẳm, bất chấp đi vào. Sau khi bước vào lại kinh hãi cúi đầu nhìn xuống, phát hiện quần áo mình không dính chút nước biển nào.
Một bầy cá nhỏ phát sáng vây quanh và dẫn đường cho ông.
Khoảng biển lẽ ra phải đen kịt nay được tôm cá chiếu tỏ khắp không gian.
“Hình như tôi thấy nàng tiên cá đấy!”
“Nàng có đuôi màu bạc.”
“Đẹp quá.”
Từ Bình nhìn theo hướng có âm thanh, đằng đó có một nàng tiên cá thoắt ẩn thoắt hiện, chiếc đuôi màu bạc khúc xạ ra những đốm sáng lăn tăn theo sóng nước.
Sau đó sự chú ý của ông đã bị một con cá voi bơi qua thu hút. Khoảng cách cực gần khiến ông thấy rõ cả những đường vân bóng loáng trên mình cá, ông không nhịn được nín thở.
Chờ đến khi con cá voi khổng lồ bơi đi, ông mới tiếp tục tiến về phía trước.
Khi ra khỏi tấm màn nước, ông chỉ nghĩ duy nhất một điều.
Tới là đúng.
Sợ rằng sẽ không bao giờ chứng kiến một hôn lễ nào như thế nữa.
Ông lại lắc đầu.
Không phải sợ rằng, mà là chắc chắn.
Hôn lễ được tổ chức trên một sân cỏ rộng rãi với hoa hồng Louis XIV xếp kín xung quanh, đến độ mà ánh nắng cũng thoảng mang sắc tím.
Từ Bình ngồi xuống vị trí của mình, hương hoa quả ngập tràn không khí pha lẫn với hương ngào ngạt hoa hồng, bất giác khiến lòng người thêm phần khoan khoái.
Khách mời tới dự rất đông, ông nhìn thấy Lam Mông, đạo diễn Khương, Đàm Đàm, Diệp Trần Tiêu… Không ai không phải nhân vật tiếng tăm trong giới, ông còn thấy cả Khương Lê- cậu con trai đã mất của đạo diễn Khương đang tưới cỏ.
Ông kinh ngạc mở to hai mắt, toan nhìn lại thì đã không thấy người đâu.
Từ Bình lắc đầu, mình hoa mắt thật rồi, một người đã mất sao có thể tới dự hôn lễ cho được?
Ông nhìn xung quanh, lễ cưới sắp bắt đầu, chỗ ngồi đã chật kín, chỉ trừ hàng cuối cùng nằm bên dưới một giàn hoa hồng leo là trống rỗng không có một ai.
Ông không biết rằng, hàng cuối cùng cũng ngồi đầy các linh hồn trong suốt.
Một thiếu nữ bận đồ trắng ôm thỏ tai cụp bông, một viên cảnh sát loắt choắt lần đầu để lộ nụ cười hơi ngờ nghệch…
Chỉ có một linh hồn đeo quân hàm Thượng tướng là đứng lẻ loi trong góc, nhìn về phía hồn ma mà không dám lại gần.
Khi bản hòa tấu cho đám cưới vang lên, mọi người bắt đầu yên lặng, ai nấy đều hướng tầm mắt lên phía cuối hàng hoa.
Phía cuối hàng hoa hồng sắc đậm, một chàng trai trẻ cầm hoa, mặc âu phục trắng đang từ từ bước tới, da cậu trắng ngần với đôi gò má đỏ hây hây, tựa như cũng nở rộ một đóa hoa hồng.
Sau lưng cậu không chỉ có một bầy mèo làm sứ giả tình yêu, mà còn có một bé yêu tinh đội vòng hoa giữ trách nhiệm rắc những cánh hoa màu tối.
Tạ Kiều bước đến bên cạnh Ngu Hàn Sinh, hai người sóng vai nhau.
Sách sưu tầm treo lơ lửng trên không trung, lần này nó không đổi bìa mà giữ nguyên phong cách da dê từ nghìn năm nay lại trùng phùng.
Sách sưu tầm bay đến trước mặt Tạ Kiều, nhưng nó chưa kịp mở miệng thì đã bị giành lời.
Người đàn ông mặc âu phục màu sẫm, trước ngực cài ghim đá quý hình hoa thanh cúc, hắn khẽ quay đầu nhìn Tạ Kiều chăm chú, thế rồi nhẹ nhàng hỏi: “Em sẽ bằng lòng trở thành bạn đời của tôi chứ?”
Rõ ràng chỉ là một lời đơn giản.
Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Ngu tiên sinh, Tạ Kiều hồi hộp đến độ tim nhảy như đánh trống, cảm giác ngay giây sau sẽ lọt ra ngoài lồng ngực, cậu chạm lên hình xăm trên ngực mình.
Ngu tiên sinh vĩnh viễn ở trong trái tim cậu.
—– khắp vào máu thịt.
Cậu nắm chặt tay, gần như là bật thốt: “Em bằng lòng.”
Khoảnh khắc ấy, cậu nhìn thấy rõ ràng ánh sáng vụt lên trong cặp mắt đen nhánh của Ngu Hàn Sinh, như màn đêm vén màn, sắc trời rạng rỡ.
Cậu nhìn mà ngơ ngẩn, sau đó hít sâu một hơi, hỏi với tâm trạng căng thẳng cố nén: “Anh bằng lòng trở thành bạn đời của em chứ?”
Bầu không khí thoáng im lặng.
Cậu đang định hỏi lại, thì nghe được tiếng “ừ” trầm khẽ của người đàn ông.
Ngay sau đó—-
Một nụ hôn mát lành rơi lên trán cậu, chất giọng lạnh lùng của Ngu tiên sinh truyền tới trên đỉnh đầu: “Vĩnh viễn.”
Vững vàng tuyệt đối.