“Tôi tuyên bố hai người chính thức trở thành bạn đời.” sách sưu tầm cất giọng non nớt vì không thường mở miệng.
Tràng vỗ tay truyền lên từ chỗ ngồi của các vị khách khứa.
“Sao cậu lại khóc?” Hạ Giản quay sang nhìn thấy Lý Trạch đã đỏ ửng vành mắt, cứ như thể người cha già gian nan lắm mới tống được thằng con đi.
“Nào có.”
Lý Trạch chối bay chối biến, nhưng mắt kính lại ám hơi, cậu ta chỉ đành cúi đầu lau mắt kính.
Hồn ma nở nụ cười mỉm hiếm khi thấy được, yêu quái cây thì phấn chấn đến mức bay đánh póc ra khỏi chậu hoa được buộc nơ, may có Arcus nhanh tay túm lại kịp.
Tất cả mọi người đều vỗ tay rộn rã, Arcus lại không, cho đến khi thấy Tạ Kiều nở nụ cười ngượng ngùng, hắn ta mới chậm rãi vỗ tay theo mọi người.
Sau nghi thức thành hôn là đến màn tha hồ thưởng thức đồ ăn ngon trong tiếng nhạc du dương vui vẻ.
Sâm-panh vàng lóa lên dưới ánh mặt trời rực rỡ, mùi bánh ngọt dạt dào trong không khí…
“Mừng hôn lễ nhé.” Khương Lê mời rượu Tạ Kiều.
“Cảm ơn nha.”
Tạ Kiều tiếp ly rượu, thật ra hôm nay cậu cũng chưa uống được mấy ly, nhưng da thịt trắng quá làm má cậu vẫn ửng hồng.
Cậu kề môi gần uống thì một bàn tay giữ lấy ly rượu trong tay cậu, Tạ Kiều quay đầu nhìn sang, Ngu tiên sinh đã đến bên cạnh từ bao giờ không biết.
Khương Lê sợ run cả tay, bạn đời của thỏ tai cụp ắt hẳn cũng là một con thỏ tai cụp hung hãn khác. Cậu ta chỉ đành bổ sung trong tâm trạng nơm nớp: “Không uống cũng không sao đâu mà.”
Nhưng cậu ta đoán là cái anh Ngu Hàn Sinh này hẳn đang rất vui vẻ, nên dù không nói câu nào, thì vẫn uống cạn sạch ly rượu trong tay.
Sau đó Ngu Hàn Sinh luôn đứng cạnh Tạ Kiều, giúp Tạ Kiều cản rượu.
Khi mặt trời lặn xuống, cốt long đáp sát bên ngoài màn nước, lễ kết hôn đến đây là kết thúc, tân khách dần dần tản đi, trên đảo chỉ còn độc hai người Ngu Hàn Sinh với Tạ Kiều.
Màn đêm chậm rãi trùm lên hải đảo, sự yên tĩnh bủa vây, tựa như có thể nghe được dòng chảy của gió.
Trong lúc diễn ra lễ cưới Tạ Kiều không cảm giác được chút mệt mỏi nào, nhưng đến giờ lại bắt đầu uể oải, tuy nhiên giữa đảo có suối nước nóng, cậu bèn xuống nghỉ ngơi.
Đang nhắm mắt thư giãn thì cậu nghe có tiếng bước chân chậm rãi, mở mắt nhìn qua, đã thấy Ngu tiên sinh xuất hiện bên bờ, lẳng lặng nhìn xuống cậu.
Tầm mắt nóng bỏng của hắn làm Tạ Kiều phải bồi hồi lặn xuống xíu, đoạn lo lắng hỏi Ngu Hàn Sinh: “Anh say rồi ư?”
“Không say.”
Ngu Hàn Sinh vẫn nhìn cậu đầy chăm chú.
Lúc này Tạ Kiều mới sực nhớ hai người đã là gia đình rồi, cậu đỏ mặt hỏi: “Anh… có muốn xuống với em không?”
Ngu Hàn Sinh tiến ngay xuống nước, y như thể chỉ chờ đúng câu hỏi này của cậu.
Ban đầu nhiệt độ nước rất vừa phải êm ái, không thấp đến mức khiến người phân tâm, cũng không cao đến mức khiến người chùn bước.
Cậu dựa lưng vào thành bể mát mẻ, chậm rãi thả lỏng thân mình, lại nhắm nghiền hai mắt.
Nhưng nhiệt độ nước thế nào mà lại ngày càng nóng, nóng đến mức cậu phải run lên, cậu còn chưa kịp làm gì—-
Ngu Hàn Sinh đã áp môi lên người cậu, đè của cậu, làm cậu càng thêm không thể nhúc nhích.
“Nóng.”
Đầu óc cậu trống rỗng, muốn ngoi lên mặt nước.
Ngu Hàn Sinh tiếp tục hôn nước mắt trên hàng mi cậu, dỗ dành: “Không nóng.”
Hắn không hề ngừng lại, đồng thời nụ hôn cũng nồng nhiệt hơn. Đầu óc Tạ Kiều trắng xóa, bị nước bao bọc, cậu chậm rãi chìm dần, để đến cuối cùng rơi chìm đáy bể.
Mà trên mặt nước, ánh trăng đêm nay đặc biệt nhu hòa.
Hôm sau Tạ Kiều ngủ đến chiều mới dậy.
Quán ăn đã báo nghỉ một tháng, nhưng cậu cũng không biết sẽ làm gì trong kỳ nghỉ, dẫu sao cũng là lần đầu hưởng tuần trăng mật.
Cậu mở điện thoại tra hướng dẫn.
—– một trăm việc phải làm cho các cặp đôi mới tân hôn.
Việc đầu tiên là đi xem cực quang.
Cậu lướt màn hình, đang định xem thêm thì Ngu Hàn Sinh bưng cỏ Timothy thơm ngát tiến vào.
Lá cỏ non mơn mởn tản hương thanh mát, cậu gần như không thể kiềm chế ham muốn lao vụt tới của mình, hồi hộp hỏi: “Mình đi xem cực quang nhé?”
Cậu nghe Ngu tiên sinh trả lời là “Được.”
Sự xuất hiện của cực quang không thật sự có mối quan hệ rõ ràng với mùa, nhưng nó có thể được tính toán thông qua hoạt động của mặt trời và địa từ. Thời gian quan sát tốt nhất là từ tháng chín đến tháng tư năm sau trên bắc bán cầu.
Tạ Kiều đã đặt trước khách sạn Astro ở vùng Bắc Âu.
Dù Astro chỉ cách vòng cực Bắc có cây số, nằm trong thành phố du lịch nổi tiếng của xứ sở tuyết rực rỡ bao la, nhưng chờ mãi vẫn không thấy cực quang làm Tạ Kiều không khỏi tiếc nuối.
Chẳng qua khi cậu nhìn ánh mắt lộ vẻ tò mò của Ngu Hàn Sinh khi đối mặt với những sự vật mới, chút tiếc nuối trong lòng cậu cũng tan đi.
Có lẽ trong mắt người ngoài Ngu tiên sinh là một kẻ lạnh lùng, khó dò vui giận.
Nhưng Tạ Kiều biết, Ngu tiên sinh thật ra chỉ là một anh rắn đơn thuần, sống từ nhỏ đến lớn dưới lòng đất, lên mặt đất rồi cũng sinh hoạt phần lớn thời gian tại Biên thành, rất hiếm khi được đi đây đi đó.
Cậu quyết định sau này phải đi du lịch hàng năm.
Ngày cuối cùng trước khi rời đi, Tạ Kiều vẫn không được thấy cực quang, nhưng cậu lại nói với Ngu Hàn Sinh: “Không thấy cũng không sao.”
Ngu Hàn Sinh ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nói với vẻ trầm ngâm: “Sẽ thấy.”
Tạ Kiều cho rằng đó chẳng qua chỉ là lời an ủi, nhưng ngay sau đó, cực quang hoa lệ bất chợt hiện ra trên triền núi. Chẳng thể nào miêu tả cảm xúc của cậu lúc bấy giờ, phải rung động gấp vạn lần so với nhìn trên ảnh!
Thời gian như ngừng lại.
Hai người đứng giữa đất trời băng tuyết, dải ánh sáng thướt tha như một tấm mành, mỗi lúc một sà xuống, cuối cùng phủ lên toàn bộ màn trời trong bóng tối.
—- chỉ còn lại ánh sáng chẳng tan.
Tạ Kiều mở to cặp mắt, đợi đến lúc hoàn hồn mới chợt lấy điện thoại, đánh dấu tích lên danh sách một trăm việc phải làm sau tân hôn, mà Ngu Hàn Sinh thì… cũng đang đánh dấu tích nốt.
Xong xuôi, hai người không hề nhận ra đối phương cũng xem cùng danh sách hướng dẫn với mình, để rồi đều lặng yên cất điện thoại.
Tạ Kiều tiếp tục nhìn cực quang, cậu xem rất chăm chú, chăm chú đến nỗi không nhận ra Ngu Hàn Sinh vẫn một mực hướng tầm mắt lên khuôn mặt cậu.
Chẳng giống đi ngắm cực quang, mà như thể là đi ngắm cậu.
Lúc cậu quay đầu theo ánh sáng lững lờ, tầm mắt hai người bất chợt va nhau.
Trái tim đập lỡ một nhịp, Tạ Kiều bất giác nín thở, hồi lâu mới hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”
Im lặng chốc lát.
Cậu tưởng Ngu tiên sinh không đáp lại, mà cậu cũng quen với một Ngu tiên sinh hay kiệm lời rồi, nên cậu cố dời mắt, không gặng hỏi thêm nữa.
Nhưng Ngu tiên sinh vẫn nhìn cậu chăm chú, rồi bỗng nhẹ giọng nói: “Thì ra nơi trống vắng và lạnh băng, cũng có ánh sáng rạng ngời đến thế.”
Tạ Kiều vừa nhìn cực quang chói lóa vừa toan gật đầu, eo lại chợt bị vòng tay lạnh băng kéo lại.
Ngu tiên sinh ôm cậu, gác cằm lên đầu cậu mà cọ một cái rất dịu dàng: “Để rồi—”
“Đã là của tôi.”
Tại nơi hoang vu và lạnh lẽo, em là ánh sáng rạng ngời độc nhất của tôi.