Lục Kính khẽ mỉm cười, nhưng ý cười không hiện lên trong mắt anh: "Chuyện đã qua lâu rồi.
Được rồi, cậu cũng đừng cứ nhắc mãi với tôi, nếu có tin gì tôi sẽ báo lại cho cậu.""Thật sao?""Ừm.""Quyết định vậy đi."-Sau khi tạm biệt Lục Kính, Triệu Tư Miễn nắm tay Lâm Bảo Châu cùng rời khi ngồi lên xe, Lâm Bảo Châu hỏi: "Diễn Xuyên còn muốn đợi ai vậy? Sao em lại không biết việc này."Triệu Tư Miễn lái xe, nhìn thẳng về phía trước: "Đúng là có một người, nhưng anh chưa từng gặp qua.
Anh và Diễn Xuyên lúc đầu không học chung một trường trung học, hình như năm lớp mười thì cậu ấy có một người bạn gái.""Cũng không lâu sau đó thì chia tay, lúc đó cậu ấy sa sút tinh thần lắm, anh hỏi cậu ấy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu ấy không nói gì cả.
Trước khi kết thúc học kỳ một lớp mười, cậu ấy chuyển đến trường của anh.
Tuy cậu ấy không nói gì, nhưng anh biết rõ chuyện đó đả kích rất lớn tới cậu ấy.
Nhiều năm trôi qua như vậy, em biết cậu ấy có biết bao nhiêu người theo đuổi, từ trung học lên đại học đến tận bây giờ, người theo đuổi cậu ấy không đếm xuể, nhưng cậu ấy lại chẳng động lòng với ai cả.""Em cũng biết tình hình gia đình của Diễn Xuyên mà, cậu ấy không bao giờ nói chuyện của bản thân cho gia đình biết.
Dì Lục rất lo lắng cho cậu ấy nên hay gọi điện anh hỏi thăm." Triệu Tư Miễn vò đầu nói: "Anh nghe anh Hạ nói rằng, lần công tác gần đây nhất của Diễn Xuyên cũng gặp không ít rắc rối, cậu ấy gặp cản trở trong việc sáng tác.
Cho nên cậu ấy đã nhận một bộ phim, chuẩn bị chuyển sang hướng khác để trải nghiệm một chút.
Theo anh thấy, cậu ấy đã một mình quá lâu nên cũng dần mất đi sức sống rồi.""Nhưng anh thấy tình hình hiện tại của Diễn Xuyên cũng không tệ lắm.
Cậu ấy vẫn không tìm ai cả, có thể là thật sự không gặp được, chẳng phải em nói tình đầu là mối tình không thể buông bỏ được hay sao." Lâm Bảo Châu chợt nhớ lúc ăn cơm, thỉnh thoảng Diễn Xuyên chợt thất thần, dáng vẻ đó thoạt nhìn có thể nghĩ là bất bình thường, nhưng không giống với dáng vẻ của một người khi có điều phiền muộn."Trời ơi, năm cậu ấy chia tay hồi cấp ba, lúc đó em chưa quen cậu ấy nên không thể thấy được dáng vẻ như người mất hồn đó.
Nhưng dù ra sao, đã qua nhiều năm như vậy, anh chỉ mong cậu ấy có thể thoát ra, một lần nữa ôm lấy cả thế giới này."Lâm Bảo Châu hơi nghĩ ngợi, cô cũng không muốn Triệu Tư Miễn vẫn bận lòng nhiều vì chuyện năm đó: "Nếu quả thật có khúc mắc gì, thì có lẽ chưa đến lúc thích hợp, đợi đến thời điểm thích hợp thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Cục cưng Tư Miễn của em cũng đừng quá lo lắng.""Anh cũng mong là vậy."-Sau khi hoàn thành chương mới của "Anh ấy vừa trẻ con vừa ngọt ngào", Khương Thi mở một tài liệu khác trên máy tính, đây là một quyển sách khác của nguyên chủ thật sự là một tác giả cần cù, xuất bản liên tiếp ba quyển sách, cập nhật hàng Khương Thi quyết định viết tiểu thuyết, cô đã chọn một trong ba cuốn sách mà nữ chính dễ kiểm soát nhất: "Anh ấy vừa trẻ con vừa ngọt ngào", nữ chính trong "Anh ấy vừa trẻ con vừa ngọt ngào" là một cô gái dịu dàng và hướng nội.
Bởi vì bản thân đã từng trải qua chuyện này rồi, nên cô cảm thấy nó tương đối dễ hoàn toàn là sự thật, ngoại trừ chuyện tình bây giờ, Tiểu Lục đã nắm chắc phần nào về thể loại nam chính cún con, mà vì chuyện tiền bạc trong túi cô càng phải nỗ lực làm việc nghiêm túc hơn nữa, cho nên anh đã lên kế hoạch cho quyển sách thứ đầu một dàn ý mới, đây là cốt truyện kiểu yêu đương vườn trường, có tên là "Ác khuyển và tường vi", nam chính chó săn cố chấp và nữ chính dịu dàng ngây Thi chỉnh lại dàn ý, rồi gửi thẳng bản thảo cho Tiểu .