Xác định quan hệ chưa được vài ngày, lớp trường trung học R chính thức nghỉ đông.
Ba Hạ Cửu Gia hiếm thấy không có công tác, chú quyết định đưa Hạ Cửu Gia đi nước ngoài du lịch, vừa đi vừa chơi, không suy nghĩ hành trình cũng không lo lắng khách du lịch, chi đơn thuần là ‘một nhà ba người’ ở bên nhau. Còn Thẩm Hi lại tìm được việc làm thêm ở KFC. Một mặt do ba mẹ Thẩm Hi cảm thấy thằng con mình là chiếc chiếu mới vừa bướng vừa nghịch cần ra xã hội trải đời một tí, mặt khác, Thẩm Hi muốn tự mình kiếm chút ‘tình phí’, bởi vì cậu muốn tặng Đông bảo những thứ tốt nhất, nên cần tiền.
Trước ngày nghỉ một ngày, trường R cho nghỉ buổi tự học tối. Tuy đại đa số hồn các bạn học đều đã bay về nhà, nhưng cô chủ nhiệm Dương Thụ Quả vẫn cố gắng ổn định trật tự: “Yên lặng nào! Yên lặng nào!”
Các bạn học: “???”
Cô Dương Thụ Quả cất tiếng: “Có chuyện cần nói. Năm học sau bắt đầu vào tháng , sau đó sẽ đếm ngược đến thời gian thi đại học ngay. Các em tốt nhất nên nghĩ về trường và ngành nghề định thi vào, sau đó cố gắng học tập, đừng qua loa được chăng hay chớ. Đợi đến lúc khai giảng thì không còn thời gian đâu, kì nghỉ này có thể nghiên cứu một chút là vừa. Ngày tháng mọi người sẽ nộp lại cho tôi nguyện vọng thi vào trường nào, ngành gì. Chúng ta cùng nhau cố gắng đạt tới ước mơ.”
Mọi người: “……….”
“Thẩm Hi”, cô chủ nhiệm điểm danh từ hạng nhất, “Có nghĩ đến muốn vào trường gì, học ngành gì chưa?”
“…” Thẩm Hi đáp lại, “Dạ chưa nghĩ ra.”
Thời tiểu học và cấp hai cậu còn trẻ trâu, muốn làm nghề nghiên cứu chế tạo bom đạn, làm cho mọi người lạnh run, để ai kiếm chuyện thì cậu có thể dùng bom đánh lại. Lên cấp ba, gặp Nhóc Thịt Đông, cậu bắt đầu trưởng thành hơn, bắt đầu chú ý bản thân để tâm đến tương lai, không ngây thơ chỉ muốn làm náo động nữa. Bản thân Thẩm Hi cũng không thấy mình đang ‘yêu sớm’, cậu cho rằng mình đã ở độ tuổi tốt nhất gặp được đối phương. Sớm hơn thì quá ngây thơ, trễ hơn thì lại quá chín chắn, chỉ có hiện tại là có thể suy xét quyết định mười mấy năm sau này sẽ cùng nhau trải qua thế nào.
Nghe được đáp án, cô Dương hỏi lại: “Toán văn anh lý hóa sinh, em thích môn nào nhất?”
“Hóa học và vật lý ạ.”
“Vậy thì bắt đầu từ điểm này, hãy xem qua những ngành nghề có liên quan đến hai môn này.” Cô Dương Thụ Quả không nói thêm, ánh mắt chuyển qua Hạ Cửu Gia: “Còn Hạ Cửu Gia thì sao?”
Hạ Cửu Gia trả lời: “… Em cũng chưa nghĩ ra.”
Cô Dương hỏi: “Vậy em thích nhất môn nào?”
“Chắc là Ngữ văn và tiếng Anh ạ.” Thật lòng không phải cậu rất thích hai môn này, mà chính xác là thích xem, thích đọc văn chương, cảm thụ muôn mặt của ‘con người’.
Dương Thụ Quả hỏi mười người xếp hạng đầu, hết chín người chưa nghĩ ra, chỉ có một bạn muốn học khảo cổ. Cô Dương chỉ nói: không dễ có sự nghiệp ổn định, sau đó ai cũng nhìn ra được bạn gái kia ỉu xìu ngay lập tức.
Cuối cùng, cô Dương tiếp tục giảng giải ý nghĩa quan trọng của việc có mục tiêu, sau đó cho mọi người tan học sớm, trở về phòng ngủ thu thập hành lý về nhà.
Thẩm Hi lại lưu luyến không rời. Bắt đầu từ ngày mai cậu sẽ tới cửa hàng KFC dốc sức lau nhà. Ai cũng biết nhân viên KFC từng phút từng giây đều lau dọn, mặc kệ nền nhà sạch sẽ bao nhiêu đều phải không ngừng lau chùi, lau lau lau lau mãi. Hơi hơi giống trường hợp Sisyphus, mỗi ngày đều phải lăn tảng đá lên đồi, gần đến đỉnh thì tảng đá này sẽ tự lăn xuống, tảng đá lăn xuống thì lại lăn lên, vĩnh viễn không ngừng. Y như cậu, sắp tới mỗi ngày phải cầm cây lau nhà, lau tới lau lui, kéo tới kéo lui, siêu thảm.
Thẩm Hi cầm phụ Đông bảo bao lớn bao nhỏ, tiễn con người ta về đến tận nhà. Hai người bắt taxi đi về, trên xe trừ lái xe còn có thêm một hành khách khác đi chung chuyến. Hai cậu trai ngồi tại hàng ghế sau, mười ngón tay lén lút đan nhau. Ghế sau tất nhiên có thể che dấu một chút tầm mắt mọi người, nhưng không đảm bảo sẽ không bị nhìn đến, nhưng cả hai đều không để ý, chỉ nghĩ không cần rêu rao quá là được, còn có bị nhìn thấy hay không cũng không sao cả.
Gần tới nhà, Hạ Cửu Gia nói: “Ngày mai tớ phải đi mua đồ, chuẩn bị hành lý với ba rồi. Bay chuyến sớm nhất nên buổi tối xuất phát rồi, sợ là không có cớ để đi xem cậu.” Kỳ nghỉ đông quá ngắn, đi về còn phải nghỉ ngơi vài ngày nên ba Hạ Vĩnh Hòa đặt luôn vé đi vào hôm sau. Với hành trình kín kẽ như vậy muốn ‘chuồn êm’ là việc rất khó.
Thẩm Hi đáp: “Không sao cả.”
“Ừm, ba tớ đang ở nhà, tớ vào đây.”
“Ừ.”
Thẩm Hi đưa toàn bộ túi đang cầm cho Hạ Cửu Gia, Hạ Cửu Gia nhận lấy, xách lên dễ dàng.
“Đông bảo”, Thẩm Hi lên tiếng, “Vậy thì, hai tuần sau gặp lại.”
“Hẹn hai tuần sau.”
“Mỗi ngày phải liên hệ.”
“Ừm.”
Thẩm Hi ngẫm nghĩ sau đó lấy chiếc Iphone màu đen từ trong túi quần, lấy tay ấn giữ tại app ‘QQ’, ‘Weixin’, kéo hai cái thành một thư mục mới, Iphone tự động đặt tên thư mục là ‘Xã giao’. Sau đó, Thẩm Hi tiếp tục kéo icon ‘Điện thoại’, ‘Tin nhắn’, ‘Mail’, ‘Hangouts’, ‘Facetime’, ‘Skype’, thậm chí ‘weibo’ cũng được kéo hết vào thư mục mới tạo. Cậu đổi tên thư mục từ ‘Xã giao’ thành ‘Hạ Cửu Gia’, còn đẩy thư mục lên trang đầu màn hình điện thoại.
“Được rồi”, Thẩm Hi giơ điện thoại lên cho Hạ Cửu Gia nhìn thấy màn hình, “Nếu nhắn một app mà cậu không trả lời, tớ sẽ đổi cái khác, nếu vẫn không trả lời, tớ sẽ đổi qua cái thứ ba.”
“…..” Hạ Cửu Gia nhìn màn hình thấy ngoài mấy icon ‘Cameras’, ‘Photos’, ‘Alarm’… còn có vài thư mục, một cái tên ‘Học tập’, một cái tên ‘Trò chơi’, một cái là ‘Phần mềm bổ sung’. Mà nằm ở vị trí được ghim đầu tiên chính là thư mục ‘Hạ Cửu Gia’, bên trong là toàn bộ công cụ liên lạc phổ biến nhất như ‘Điện thoại’, ‘Tin nhắn’, ‘Weixin’, ‘QQ’… Hạ Cửu Gia thở dài, đặt đồ vật xuống bên chân, rồi lấy điện thoại của mình ra, bắt chước y như Thẩm Hi, đem toàn bộ công cụ liên lạc vào chung một thư mục, đặt tên ‘Thẩm Hi’, đặt ở vị trí đầu tiên trên màn hình, sau đó mới lên tiếng: “Chắc chắn mỗi ngày sẽ liên lạc, cậu yên tâm.”
“Ừ”, Thẩm Hi đưa hai tay đặt lên hông đối phương, nói tiếp: “Đông bảo, lại hôn mặt một tí, được không?”
“… Tùy cậu.”
Vì thế Thẩm Hi nhẹ nhàng chuyển tay ôm mặt đối phương, thật nhẹ nhàng cẩn thận đặt một nụ hôn, bắt đầu từ đường chân tóc, dọc theo trán đến mi mắt, đến mũi, đôi môi xẹt qua chóp mũi sau đó rơi xuống vùng giữa môi và nhân trung. Nơi ấy bị Thẩm Hi ngậm mút, một lúc lâu mới buông ra, rồi lại bị lưỡi nhấm nháp từ từ. Áo len bị kéo hơi xốc xếch, lộ ra một chút vùng eo.
Hạ Cửu Gia ngưỡng cổ, nhịn không được mà khẽ hé môi. Đúng lúc ấy, điện thoại Thẩm Hi reo lên ầm ĩ.
Thẩm Hi không thèm chú ý đến nó, nhưng Hạ Cửu Gia lại cọ cọ đẩy đẩy thân thể đang dán sát mình ta, đồng thời cúi đầu nói nhỏ: “Ba tớ nghe thấy bây giờ, lỡ mở cửa ra nhìn thì sao.”
“….”
“Cậu nghe đi.”
Thẩm Hi bất đắc dĩ phải nghe điện thoại: “Alo!”
“Thẩm ca”, giọng Tiền Hậu lập tức vang lên, “Ngài đang ở đâu vậy?”
Thẩm Hi không kiên nhẫn đáp: “Đang ở cạnh mẹ tụi bây.”
“…” Tiền Hậu vẫn gào tiếp: “Qua đây uống bia ăn xiên nướng không?”
“Không đi”, Thẩm Hi nói, “Mai còn muốn dậy sớm.”
“Hahaha! Ổn không Thẩm ca?”
“Biến!”
“Okê con dê…”
Điện thoại im lặng, bầu không khí mờ ám cũng hoàn toàn bay biến.
“Thôi được rồi, tớ vào nhà đây.” Hạ Cửu Gia vẫn lo lắng ba mình nghe thấy tiếng động, bèn nhanh chóng xoay người cầm đồ đạc trên tay.
“Ừm.”
“Cậu về nhà đi.”
“Ừa.” Thẩm Hi ngẩn ngơ nhìn Hạ Cửu Gia lấy chìa khóa từ trong túi quần, mở cổng lớn, bước vào trong thang máy. Sau đó Thẩm Hi vội mở điện thoại, ấn vào văn bản được đặt tên ‘Bienthai’, sửa nội dung:
[Địa phương tay đã tiến công: bàn tay, thắt lưng, ngực (bên hông).
Địa phương miệng đã công lược: trán, ấn đường, mũi, nhân trung, môi châu, cằm.]
Bên trong nhà, Hạ Vĩnh Hòa đang mải chơi đánh bài trên di động, chẳng trách chả nghe thấy gì. Hạ Cửu Gia chào ba một tiếng, trên khuôn mặt trắng trắng nổi một tầng hồng nhạt, cậu bước vội vào trong phòng ngủ.
———
Ngày hôm sau, Hạ Cửu Gia cùng Hạ Vĩnh Hòa ra ngoài mua sắm đồ ăn đồ uống, kem chống nắng, còn có thuốc men, lo trước khỏi họa. Trong lúc mua Hạ Cửu Gia liên tục nhận được tin nhắn weixin của Thẩm Hi:
[: sáng: Tớ đến KFC rồi.]
[: sáng: Bắt đầu lau.]
[: sáng: Còn lau.]
[: sáng: Vẫn đang lau.]
[: sáng: Vẫn còn lau.]
[: chiều: Lau mãi, lau hoài.]
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
[: chiều: Ăn cơm trưa, gà KFC. Còn phải trả tiền nữa kìa! Được cái cũng giảm giá một nửa.]
[: chiều: Các chị gái khá tốt, không bắt lau dọn WC, chỉ kêu tớ dọn dẹp bàn lau lau lau.]
[: chiều: Các chị gái bảo ngày mai sẽ học ra quầy tính tiền, hôm sau nữa học xếp món, sau đó sẽ vào học bếp, nêm nếm chế biến, haiz.]
Tin nào Hạ Cửu Gia cũng đáp lại.
Đến sáu giờ ba mươi hai cha con rốt cục cũng mua xong đồ. Bởi vì giờ cũng trễ mà còn phải về nhà sắp xếp hành lý nên Hạ Vĩnh Hòa muốn đi ăn đồ ăn nhanh, tranh thủ tốc chiến tốc thắng. Chú cầm theo mấy gói đồ to, dẫn Hạ Cửu Gia đi đến tiệm KFC nằm cạnh trung tâm mua sắm.
Vừa đẩy cánh cửa kính của tiệm là Hạ Cửu Gia thấy ngay Thẩm Hi đang đứng chỗ quầy gọi món!!!
Thật sự đập vào mắt!
Bởi vì đông khách nên Thẩm Hi bị yêu cầu giúp khách dùng app chọn đồ ăn. Cậu đứng nơi đó, rất lạnh lùng cool ngầu mà hỏi một bác lớn tuổi: “Bác đặt gì ạ??” Đôi mày đẹp hơi nhíu, có điểm không kiên nhẫn.
Bác trai: “Trước tiên hãy cho ta một nụ cười của cháu.”
Thẩm Hi ngẩng đầu kinh ngạc, nghĩ thầm: ngài đã lớn tuổi vậy mà còn xem ư?
Tiếp theo là một khách quen yêu cầu Thẩm Hi nghe điện thoại, bảo là bạn gái anh ta không tin máy làm kem chocolate sundae bị hư, cổ nghĩ anh ta không chịu đến KFC nên đổ thừa cho máy móc. Vì thế Thẩm Hi thở dài, đưa tay nhận điện thoại: “Đây là tiệm KFC đường Trường An, máy làm kem thật sự bị hư ạ, bạn trai chị đi một chuyến tay không rồi. Nhưng mà, haizz, không phải em nhiều chuyện chứ hai người không tin tưởng đối phương thì yêu đương thêm cũng chẳng có ý nghĩa, không biết vấn đề từ ai hay là hai người đều có vấn đề.. Em với đối tượng của em vô cùng tốt luôn á…”
Lời còn chưa dứt thì một cô gái cầm ly nước chanh hướng về phía Thẩm Hi: “Ly nước chanh này loãng quá…”
“???” Thẩm Hi vừa thấy, cmn nước thật trong, bèn cầm ly nước chanh đến quầy: “Woah, thần kỳ ghê, trong ly nước lọc của chúng ta lại có tép chanh nè.”
Một thím nhìn Thẩm Hi như đứa khờ, nói: “Đây là nước chanh mà.”
“….” Quản lí đứng bên cạnh đẩy đẩy thím: “Đổi ly khác.”
Hạ Cửu Gia: “….”
Thật sự không muốn thừa nhận đây là bạn trai mình, thậm chí không muốn thừa nhận bản thân quen biết Thẩm Hi.
Trong khi Hạ Cửu Gia kéo lê từng bước thì Hạ Vĩnh Hòa đã tới trước quầy.
Thẩm Hi thao tác app: “Anh trai muốn mua gì?”
Hạ Vĩnh Hòa không khỏi bật cười: “Anh trai?” Chú nhìn nhóc con trước mặt, “Cậu bao tuổi?”
“.”
“Con tôi cũng .” Vừa lúc Hạ Cửu Gia đi đến, Hạ Vĩnh Hòa đưa tay kéo cậu qua, “Đây là con tôi, cũng tuổi. Con tôi gọi tôi là ba, vậy cậu nên gọi tôi là gì?”
“…” Thẩm Hi quay đầu qua nhìn thoáng, thế mà nhìn đến Đông bảo nhà mình, sợ ngây cả người, sau đó lại quay sang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có nét tương đồng ba bốn phần với Hạ Cửu Gia của Hạ Vĩnh Hòa, vẫn cứ sững sờ, miệng khép lại nhưng không phát ra âm thanh.
Hạ Vĩnh Hòa nhìn không ra miệng cậu phát âm chữ gì, bèn cười hỏi: “Còn không biết?”
Đáp án vô cùng rõ ràng, gọi là chú.
Nhưng trong lòng Thẩm Hi lại yên lặng nói: gọi là ba. Cậu ấy gọi chú là ba nên con cũng gọi chú là ba, không sai tí nào.
Cậu đã gặp qua ông bà nội, ông bà ngoại, cô bác của Hạ Cửu Gia nhưng chưa từng gặp ba Hạ Cửu Gia.
Hạ Cửu Gia nhìn ra không khí không đúng bèn mở miệng nói với Hạ Vĩnh Hòa: “Ba, đây là bạn học chung lớp, cũng là người ngồi cùng bạn với con, tên là Thẩm Hi.”
“À…” Hạ Vĩnh Hòa nói, “Thẩm Hi à, ba biết, Cửu Gia hay nhắc tên con. Trùng hợp vậy lại gặp ở đây.”
“…” Khách sáo vài câu qua lại, Thẩm Hi lại cầm lên ipad, do dự giữa gọi ‘ba’ hay ‘chú’ một chốc, cuối cùng chọn ở giữa, “Vậy, ba mình ăn gì ạ?”
Có thể lý giải đây là cách gọi của người đông bắc – ‘mẹ cậu’ gọi là ‘mẹ mình’, ‘ba cậu’ gọi là ‘ba mình’. Tuy rằng không phổ biến lắm ở thành phố CC, nhưng mọi người đều biết.
Hạ Cửu Gia đáp: “Hai phần bánh taco gà rán Bắc Kinh, một phần khoai vừa, hai ly Coca nhỏ, hết rồi.”
“Được.”
Đợi cho thời gian cao điểm qua đi, Thẩm Hi lại quay về với công việc lau chùi, cậu kéo cây lau nhà đến bàn Hạ Cửu Gia, hỏi: “Quý khách hài lòng không?”
“Có.”
“Ba mình… cũng hài lòng sao?” Bởi vì đối mặt với Hạ Cửu Gia nên Thẩm Hi đưa lưng về phía Hạ Vĩnh Hòa, thế nên Hạ Vĩnh Hòa không nhìn tới biểu tình ám muội của Thẩm Hi.
“…Ừm.” Ở trước mặt ba mình, cùng Thẩm Hi đưa mắt nhìn nhau, nghe đối phương ám muội gọi “ba mình…” quả là một loại kích thích đặc biệt.”
“Vậy thì tốt rồi, ăn ngon miệng nhé, tớ quay lại làm việc đây.”
“….Ừm”, Hạ Cửu Gia nhẹ nhàng nói, “Đêm nay tớ và ba phải đi Châu Phi, sau khi trở về gặp nhau nhé.” Cậu thế mà lại tiếp tục sự kích thích này.
Thẩm Hi cười đáp: “Được.”
=======