Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tầm bốn giờ sáng, Hạ Cửu Gia theo Hạ Vĩnh Hòa rời thành phố CC, đi châu Phi xa xôi. Visa đã sớm làm xong, hai cha con cũng đã chích hai mũi vắc xin phòng bệnh. Bọn họ trải qua đêm giao thừa dưới chân núi Kilimanjaro, có thể nhìn thấy đỉnh núi trắng như tuyết, thấp thoáng ẩn hiện trong mây.

Thị trấn nhỏ có cái tên rất dễ nghe là Moshi, thuộc Tanzania. Ba Hạ Vĩnh Hòa quen biết chủ tiệm bán đồ lưu niệm nên Hạ Cửu Gia nhờ ba dẫn mình đến đó mua đồ. Cậu cẩn thận chọn lựa một lúc lâu, cuối cùng quyết định chọn Tanzanite, một viên đá quý màu xanh biển, chính là viên đá tên ‘Trái tim của biển’ được nhắc đến trong phim Titanic. Viên đá màu xanh biển tinh khiết, phần giữa chuyển ánh xanh thẫm, mang lại cảm giác sâu thẳm. Nó không lớn, chỉ cỡ một cara, giá gốc là USD, mà nhờ có Hạ Vĩnh Hòa nên giảm xuống còn USD.

Hạ Vĩnh Hòa thấy con trai bỏ ra mấy trăm đô khiến ‘quỹ tiết kiệm’ giảm mất không ít, kinh ngạc mà hỏi: “Tặng ai vậy con?” Con trai vốn thông minh và độc lập nên chú không bao giờ bắt con phải đưa tiền học bổng cho mình.

Hạ Cửu Gia giả bộ bình tĩnh: “Tặng bạn cùng bàn là Thẩm Hi ấy ạ. Tranh thủ được đến châu Phi nên mua chút đặc sản mang về.”

“À.” Hạ Vĩnh Hòa biết hai người thân thiết nên không ngăn cản, chú cảm thấy USD vẫn có thể chấp nhận được.

Ngày đầu tiên, hai người quyết định leo núi, bắt đầu từ cổng lớn độ cao m đi đến nơi cắm trại ở Machame cao hơn m. Ngày thứ hai lại tiếp tục đi đến khu cắm trại Shira cao hơn m. Sau đó vì không tham gia rèn luyện chuyên biệt nên hai người vòng vèo một hồi lại quay đầu xuống núi, ước chừng đã đi được m.

Ngày thứ tư hai cha con bắt đầu tham quan công viên quốc gia. Vì an toàn nên du khách bình thường phải đi chung với đoàn, rất khó tự bắt taxi đi, nhưng Hạ Vĩnh Hòa là hướng dẫn viên du lịch, có quen biết một vài công ty địa phương nên thuê thành công một chiếc xe nhỏ.

Lúc mới vào công viên phong cảnh rất hoang vắng, sau đó mới có động vật.

Động vật đầu tiên xuất hiện là khỉ, loại khỉ đầu chó. Hạ Vĩnh Hoàn nhắc: “Nhớ coi chừng ba lô.”

“???”

“Trong khách sạn có người huấn luyện chúng nó trộm đồ.”

“…” Hạ Cửu Gia vừa chụp ảnh vừa ghi nhớ những lời ba nói, để khi nào quay về cho Thẩm Hi xem ảnh, kể cậu ấy nghe những chuyện hay ho.

Đoạn đường tiếp theo khá nhẹ nhàng, Hạ Vĩnh Hòa không dừng xe lại mà chỉ lái chầm chậm để Hạ Cửu Gia ngồi ở ghế phó lái có thể quan sát tất cả. Hạ Cửu Gia mải mê dùng camera chụp hình, chụp hươu cao cổ, linh dương, linh dương đầu bò, ngựa vằn…

Bỗng nhiên Hạ Vĩnh Hòa dừng xe lại hoàn toàn, nói: “Sư tử kìa.”

“????” Sư tử ư?

Hạ Cửu Gia thận trọng nhìn theo ngón tay ba chỉ – quả nhiên có một con sư tử đang yên lặng núp sâu trong bụi cỏ, chậm rãi tiếp cận con linh dương và chờ đợi một cơ hội tốt. Nhưng đúng lúc này, một con voi châu Phi trưởng thành lững thững bước tới từ xa. Voi châu Phi khi uống nước thường ưa ở một mình, ghét bị quấy nhiễu nên nó đuổi cả sư tử và linh dương đi. Sư tử chỉ có thể phẩy đuôi đầy phẫn nộ, còn linh dương ngây thơ không biết mình vừa thoát được kẻ săn mồi.

“Đi thôi”, Hạ Vĩnh Hòa khởi động xe đi tiếp. Đi được một đoạn, phía trước bỗng nhiên ồn ào hẳn lên! Kha khá xe đang đậu ven đường, Hạ Vĩnh Hòa cũng lái xe gia nhập đám đông.

Nguyên nhân rất đơn giản – mười mấy con voi châu Phi đang đi qua. Chúng nó quả không hổ danh là ‘Vua thảo nguyên’, khí thế hoành tráng, mỗi bước đi đều làm mặt đất rung chuyển. Sau đó, chẳng biết du khách ở mấy chiếc xe phía đầu làm gì chọc giận đàn voi, một con voi chậm rãi tách đàn, chặn đường chiếc xe đầu tiên, bắt đầu va chạm. Xe cao, mui có thể mở nên bả vai và đầu của vài người đều lộ ra bên ngoài. Thân xe lắc lư, ngay lập tức trong xe vang lên tiếng gào thét! Xe suýt nữa bị đụng cho lật nhào, may mắn là con voi kia cũng không cố chấp, nó chỉ đụng vài cái rồi xoay người bỏ đi.

“Khi thấy voi nhìn chằm chằm vào mình, nhớ cúi đầu, chạy nhanh về phía trước, né vòi nó.” Hạ Vĩnh Hòa nói.

“Dạ.” Hạ Cửu Gia cảm thấy thật hay ho.

Sau đó cậu còn gặp một vài động vật như sếu vương miện xám.. Thỉnh thoảng xe chạy qua những đồng cỏ mênh mông không có một bóng động vật, chỉ có mấy cây cổ thụ sừng sững một mình, cảm giác cô độc giữa thiên nhiên này thật lay động lòng người.

Khi hai ba con quay về chỗ nghỉ, trời đã sụp tối. Hai người ở một căn nhà gỗ nhỏ, nằm giữa rừng hoa. Thật ra từ khi Hạ Vĩnh Hòa chuyển công tác đến trung tâm du lịch lữ hành này, chú chưa từng dẫn đoàn đi châu Phi, nhưng những việc cơ bản như sắp xếp chỗ ăn ở, mua dụng cụ này nọ chú vẫn có thể làm rất thành thạo.

Gần đến chỗ nghỉ, Hạ Cửu Gia nhìn thấy một cô gái đang đạp xe đạp. Nhiều khách sạn xung quanh đây cung cấp thêm dịch vụ thuê xe đạp để du khách có thể đi dạo xung quanh. Vừa lúc này đang đi từ sườn núi xuống, bốn bề tối om, cô bé kia cẩn thận bóp thắng xe đi xuống từ từ.

“Ba, đi chậm một chút, nhường cô bé kia đi trước.”, Hạ Cửu Gia lên tiếng.

Hạ Vĩnh Hòa: “???”

“Đường ở đây toàn đường đất, không bằng phẳng, hố gà hố voi đủ cả, mình đi sau dùng đèn xe giúp cô bé kia soi đường.”

“Ừm”. Đã hiểu ý con trai, Hạ Vĩnh Hòa lái chậm lại, ánh đèn xe chiếu ra ánh sáng mờ mờ ấm áp, chú trầm giọng nhẹ nói: “Con thật giống mẹ, có thể để ý những thứ tinh tế.”

Bề ngoài cậu cũng rất giống mẹ.

Nhưng hai cha con không ngờ, bởi vì trong hoàn cảnh tối lửa tắt đèn này, đột nhiên thấy có người đi sau mình làm cô bé kia quá sợ hãi nên đột ngột tăng tốc đạp vèo vèo muốn chạy trốn.

Hạ Cửu Gia Hạ Vĩnh Hòa: “…!!!”

May là tầm chục giây sau, cô bé kia kịp phản ứng lại, thả chậm tốc độ xe, còn giơ tay biểu hiện ý ‘cảm ơn’.

Một ô tô một xe đạp cứ như vậy chậm rãi xuống núi, hai bên bỗng dưng ăn ý lạ kì.

Ngay khi sắp hết con đường núi, xe cô bé kia lại cán trúng một viên đá tròn, ‘rầm’ một phát té ngã!

Tiếng động rất to, Hạ Cửu Gia nhìn thấy mà tim muốn rơi ra ngoài, cậu không hề do dự lấy chiếc băng gạc duy nhất trong ba lô, mở cửa xuống xe.

Cậu mở bao ngoài, lấy chiếc băng gạc có tẩm sẵn cồn iot đưa cho cô bé, dạy cô cách dùng.

“Cảm ơn anh…” Cô bé vừa xử lý vết thương vừa trò chuyện với Hạ Cửu Gia, “Anh cũng là người Trung Quốc sao?”

“Ừ, từ thành phố CC”.

“Ah, còn em ở Thiên Tân.”

“Ồ nơi đó tuyệt lắm.”

Tán gẫu một chút bèn phát hiện ra cả hai đều ở cùng một khách sạn trước đó không xa, Hạ Cửu Gia giúp đối phương đẩy xe đạp, đưa người về tận chỗ ở.

Đến khi có thể thấy ngôi nhà gỗ nhỏ, cô bé kia rụt rè hỏi: “Có thể thêm… thêm wechat được không? Gặp được nhau tại đây là siêu có duyên… nên.. coi như thêm bạn bè.”

Hạ Cửu Gia hơi ngạc nhiên, cảm giác còn có gì đó nên trả lời: “Xin lỗi, người yêu của tôi còn đang ở KFC làm thêm kiếm tiền, tôi ở đây thêm wechat người khác thì có lỗi lắm.”

Dù Hạ Cửu Gia nói bằng tông giọng vui đùa nhưng cô bé kia vẫn xấu hổ, hai người vẫy tay chào tạm biệt, tự trở lại nhà gỗ của mình.

Khách sạn không có wifi nhưng Hạ Vĩnh Hòa vẫn có thể dùng G trong thẻ điện thoại. Hạ Cửu Gia liền xài ké, chat với Thẩm Hi lúc này còn đang làm thêm. Cậu gửi hết hình động vật chụp lúc ban ngày, mỗi loài hai tấm, không một tấm trùng nhau.

Có động vật Thẩm Hi chưa từng thấy qua nên hỏi lại Hạ Cửu Gia, cậu giải thích từng hình: “Đây là linh cẩu… Đây là…”

Sau đó kể tiếp những gì ba nói cho cậu: “Sư tử đã tháng rồi chưa ăn. Chúng nó chủ yếu bám theo đàn linh dương đầu bò, đó là buổi yến tiệc với chúng, mùa này cây cỏ mọc cao quá nen gây cản trở chúng nhảy ra vồ mồi”. “Báo cũng đói bụng khá lâu…”. “Hồng hạc cũng không có mấy con, mùa này đang là mùa sinh sản.. Đúng rồi, bây giờ không thấy được cảnh cả hồ toàn hồng hạc đâu, phải chờ tới đầu hè…”. “Cá sấu thì…”

Cả hai nói chuyện một lúc, cuối cùng Hạ Cửu Gia quấn chăn thuận miệng hỏi Thẩm Hi: “Trong mấy con động vật này, cậu thích con nào?”

Hơn một phút sau Thẩm Hi mới gửi lại một tấm ảnh, phía trên là một vòng tròn đỏ được vẽ bằng app: “Thích nhất đây này.”

Hạ Cửu Gia vừa nhìn liền nhận ra lúc này mình đã lùi vào trong xe, ống kính quay về đằng sau, trong hình là hai con hươu cao cổ rất to lớn, mỗi con đứng một bên bức ảnh, ở giữa là một khỏang trống lớn chỉ có cây cỏ xanh vàng. Bởi vì Hạ Cửu Gia muốn cả hai con đều vào khung hình, nên mới có bức ảnh bố cục kì lạ này.

Cậu sợ mình sơ sót nên quan sát cực tỉ mỉ vòng tròn Thẩm Hi vẽ ra, nhưng vẫn thấy nó trống rỗng không có gì, bèn hỏi: “Hươu cao cổ hả?”

Thẩm Hi nhắn lại: “Không phải, xem trong vòng tròn.”

“Đâu có gì đâu.”

“Có.”

Hạ Cửu Gia chỉnh sáng ảnh lên, chăm chú nhìn lại lần nữa, cuối cùng cũng phát hiện ra một bóng người mờ mờ phản chiếu trên kính – là bóng cậu đang cầm camera.

Thẩm Hi nhắn tiếp: “Những thứ khác xem xong liền quên, không có thích nhất hoặc ghét nhất. Chỉ có ‘người’ này là đặc biệt.”

Hạ Cửu Gia uốn éo hai lần trong chăn, không biết đáp lại sao.

“Đông bảo, mai cậu làm gì?”, Thẩm Hi lại hỏi.

“Đi một cái công viên quốc gia, tên là… quên mất rồi, hồi trước ba tớ thường dẫn đoàn đến chỗ ấy nên muốn thăm lại chốn xưa.”

“Nghe hay đó. Vậy còn ngày mốt?”

“Nghe nói định ngồi khinh khí cầu.”

“Thú vị ghê.”

“Ba tớ mà sắp xếp lịch trình thì khỏi phải lo.” Hạ Cửu Gia bảo “Thẩm Hi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

“Đông bảo”, trước khi chấm dứt trò chuyện Thẩm Hi chợt nói, “khi tớ ở KFC làm thu ngân ghi đơn tớ luôn nghĩ khách hàng sao chẳng biết tớ có người yêu là một người đặc biệt đặc biệt tốt.. Tự nhiên thấy mình thật tài trí hơn người, thật khác biệt, nhưng đối phương ngốc nghếch không hay biết gì, cứ tưởng tớ chỉ là một nhân viên bình thường.”

Hạng nhì trường R, giải nhất cuộc thi khoa học kĩ thuật, cổ đông một công ty start up, tất cả thân phận đấy ở trong mắt Thẩm Hi đều không bằng danh xưng “Bạn trai người nào đó”.

“......” Hạ Cửu Gia nói, “Ngốc là cậu đó.”

“Ờm..”

“Ngủ sớm đi. ” Hạ Cửu Gia biết, có vài người sẽ cùng tồn tại hai loại tính cách bất đồng, tuy mâu thuẫn mà lại hòa hợp. Nhưng cậu không biết là ‘hai dạng tính cách đặc biệt khác nhau’ trên người Thẩm Hi có phải chỉ dừng ở vế thứ nhất, không có vế thứ hai hay không – vừa thông minh cũng vừa ngốc nghếch?

Phía ngoài nhà gỗ có chuông báo nguy, ban đêm nếu có động vật nhỏ xuất hiện, khách sạn sẽ ngay lập tức bấm chuông. Một tiếng là linh cẩu, hai tiếng là tê giác, ba tiếng là sư tử, bốn tiếng là voi. Tầm hai giờ khuya hình như có một con tê giác đi đến, Hạ Cửu Gia cũng không dậy xem, chỉ quấn chăn ngủ tiếp.

—–

Ngày hôm sau, Hạ Cửu Gia và Hạ Vĩnh Hòa lại đi công viên quốc gia. Vừa mới vào cổng lớn, họ thấy được một chiếc xe đang mở nắp capo, có vẻ gặp trục trặc. Liếc nhìn qua liền thấy là đồng bào, Hạ Cửu Gia và Hạ Vĩnh Hòa nhìn nhau, sau đó mời đối phương lên xe, dặn người lái xe là dân bản địa đứng tại chỗ chờ công ty xe tới.

Năm người vừa đi vừa tán gẫu. Hạ Cửu Gia ngạc nhiên phát hiện thì ra đối phương là bác sĩ thuộc tổ chức bác sĩ không biên giới! Họ đã ở Châu Phi làm nhiệm vụ thời gian dài, nay rảnh rỗi liền chạy đến công viên quốc gia du ngoạn cho đã ghiền. Ba người, một người là bác sĩ sản khoa, một người là bác sĩ ngoại khoa, người còn lại là y tá, làm nhiệm vụ khám chữa bệnh cơ bản, tiêm vắc-xin quy định, tiền sản hậu sản… ở trạm y tế và các trạm lưu động. Họ tiết lộ còn có những đồng sự khác phụ trách các mảng dịch bệnh, HIV, viêm gan B viêm gan C, dịch hạch v.v…

Ba người kể: “Năm châu Phi tình hình nguy cấp, rất nhiều động vật hoang dã và vật nuôi đều chết, bệnh sốt rét và các loại dịch bệnh hoành hành khắp nơi. Chúng tôi đến đây vào lúc ấy, đến giờ vẫn chưa có dịp ghé công viên quốc gia.”

Hạ Cửu Gia nghe đến ngơ ngẩn.

Càng trò chuyện sâu thêm, Hạ Cửu Gia càng hiểu rõ hơn những gì các bác sĩ đã trải qua. Trong đó có một người từng ở trong một lần quân Yemen không kích.

Giọng nói anh chùng xuống, đầy bi thương: “Lúc đó nhiều người bị thương lắm, phải mau chóng tiến hành phân luồng bệnh nhân. Anh phụ trách xem xét thương thế bệnh nhân, sau đó buộc băng gạc ở cánh tay họ. Băng màu vàng là tình huống không quá nghiêm trọng, có thể từ từ chữa, băng màu đỏ là đang nguy cấp phải cứu chữa ngay, còn băng màu đen… thể hiện đã hết hy vọng, đề nghị bỏ điều trị. Anh chỉ được quan sát vài giây, sau đó phải quyết định ngay. Anh… đến bây giờ anh vẫn nhớ mãi… ánh mắt sáng lên hy vọng khi nhìn thấy bác sĩ tới của nhóm người được anh buộc băng màu đen. Có những đêm anh vẫn luôn tự hỏi những quyết định này của mình, thật sự sẽ chính xác sao?”

Hai người đồng sự còn lại nhẹ nhàng an ủi anh.

Còn một người đã trải qua chiến loạn Sudan.

“Có một lần, chỗ tụi anh ở là trại tị nạn, nơi đó rất nguy hiểm. Người phụ trách bảo, tất cả mọi người đều có cha mẹ con cái nên ông ta rất thông cảm. Nếu ai sợ hãi có thể nhân dịp máy bay trực thăng đến đưa vật tư mà rời đi, trở về nước. Lúc ấy tụi anh ai cũng nghĩ sẽ phải tạm biệt vài người đồng nghiệp, nên cùng ra sân bay. Kết quả, máy bay đáp xuống, vật tư được lấy đi, máy bay cất cánh, lại không ai dời đi.”

Người còn lại thì làm bác sĩ sản khoa ở mấy quốc gia nghèo nhất châu Phi.

“Năm trước chị ở Sierra Leona, nơi đây tỉ lệ tử vong khi sinh nở ở phụ nữ là /… Những cô gái ấy còn trẻ như vậy. Hơn nữa, trong văn hóa của họ, địa vị của phụ nữ… haiz, tương đương như công cụ sinh sản, có những lần thật vất vả mới cứu sống được sản phụ, cô ấy lại cảm thấy không có tử cung thì chết còn hơn… Vì thế tụi chị một bên vừa cảm thấy điều này thật ngu ngốc, một bên vừa cố gắng giữ lại tử cung. Bởi vì, dù không có khả năng sinh sản, các cô gái ấy vẫn cảm thấy còn hy vọng.”

Một đường này Hạ Cửu Gia nghe được rất nhiều chuyện, lần đầu tiên cậu tiếp xúc với quần thể nhỏ bé này. Cậu muốn ghi chép lại những gì mình đã được nghe, trước giờ cậu chưa từng trải qua cảm giác như vậy.

Cậu lấy di động tìm kiếm một lúc, tìm được một vài bài báo chuyên sâu. Nhưng sau khi xem qua, cậu cảm thấy đại đa số chỉ nói bề nổi, không giống như những gì cậu đã biết, hơn mười tiếng tán gẫu đã giúp cậu nắm được lượng thông tin cực lớn, có rất nhiều cảm thụ. Cũng có một số ít thâm nhập sâu hơn, nhưng vẫn có những phần cậu biết mà người ta không biết.

Hạ Cửu Gia bỗng muốn đem ‘điều mình vừa biết, nhưng người ta không biết’ này viết thành câu chuyện cho mọi người đọc. Cậu không muốn chúng nó bị lặng yên giấu kín trong khe hở thời gian.

Trở về khách sạn, Hạ Cửu Gia được một nỗi xúc động mãnh liệt thôi thúc, cậu mở Word gõ hăng say hơn năm ngàn chữ, miêu tả lại cuộc đối thoại ban ngày, dùng những chuyện ba bác sĩ trải qua làm luận điểm chính, từ việc nhỏ rút ra việc lớn, dùng hết sức mình thể hiện hình ảnh tập thể ‘bác sĩ không biên giới’.

Viết xong cậu đem bài viết đăng tải lên vòng bạn bè wechat. Hạ Vĩnh Hòa có một tài khoản công cộng, chủ yếu đăng về du lịch, giới thiệu thắng cảnh các nước, các mẹo thủ tục xuất nhập cảnh… Hạ Cửu Gia liền dùng tài khoản ấy đăng lên, sau đó share về vòng bạn bè của mình, ghi: [Một chút hiểu biết, tự mình viết. Mượn tài khoản người khác đăng lên.]

Qua mười phút bài viết nhận được kha khá like. Thầy Ngữ văn lớp mười Dư Trung Thiện còn để lại nhận xét: [Văn chương tài hoa.]

Thẩm Hi lập tức chia sẻ, viết: [Mãi mãi yêu bạn cùng bàn, mãi mãi ủng hộ bạn cùng bàn.]

Hạ Vĩnh Hòa nhìn thấy, cũng ngay lập tức share về nick mình, giọng điệu rất tự hào: [Con trai đang học lớp viết về tổ chức bác sĩ không biên giới.]

Bởi vì nhiều lần dẫn đoàn nên vòng bạn bè của chú có rất nhiều người. Chưa đến một giờ, đã có nhiều comment để lại:

[…Lớp ???]

[Làm một người hay viết trên mạng, phải công nhận em trai hành văn giỏi hơn tôi nhiều…]

[Lần đầu tiên hiểu về nghề nghiệp đặc thù này.]

[Tôi mới biết Trung Quốc cũng có bác sĩ không biên giới ORZ…]

[Má ơi… bội phục…]

Hạ Cửu Gia cầm điện thoại của Hạ Vĩnh Hòa đọc hết comment, cảm thấy… có chút thỏa mãn.

=======

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio