Ngày thứ sáu, hai cha con đến thăm một bộ lạc. Người nơi này vẫn duy trì lối sống thời nguyên thủy, ở trong nhà bằng gỗ và cỏ, ăn thịt tươi uống máu nóng, mặc áo choàng dài màu đỏ tươi, nghe nói màu này có thể xua đuổi thú. Lỗ tai họ được nong thành động lớn, động càng to càng đẹp. Lạ lùng là cho dù không hòa nhập với lối sống hiện đại, nhưng họ đều thích du khách cho mình đô la – xem ra trên Trái đất này ai cũng biết đô la là đồ tốt.
Ngày thứ bảy đi trải nghiệm khinh khí cầu. Hai người dậy từ rất sớm, chờ đợi thật lâu. Ban đầu, hai cha con phải nằm ở hai bên cạnh giỏ, sau đó khi khinh khí cầu bay lên, mọi vật đều được kéo thẳng thì mới có thể đứng dậy. Trời hôm nay không gió nên khí cầu bay rất ổn định, trải ra trước mắt là thảo nguyên mênh mông vô bờ, màu xanh lục kéo mãi đến tận chân trời, thỉnh thoảng có những đốm đen tô điểm trên tấm thảm xanh lục, đó chính là động vật trên thảo nguyên. Nắng ban mai chiếu sáng khắp mặt đất, tựa như rắc một lớp bột vàng, gió nổi lên làm mọi sắc màu lay động, các động vật cũng như ẩn như hiện, Hạ Cửu Gia không chỉ xem mà còn bận rộn quay chụp hết thảy, muốn đem hình ảnh đẹp nhất chia sẻ cho Thẩm Hi.
Buổi tối hai người đi xe về Nairobi (thủ đô Kenya), trên đường quốc lộ lại ngắm được mặt trời lặn. Mặt trời vừa to vừa tròn, đỏ rực rỡ, tựa như một cảnh kinh điển trong phim điện ảnh cũ.
—-
Ngày thứ tám lên máy bay, thứ chín về đến nhà, tổng cộng có bốn ngày nghỉ ngơi, tháng sẽ khai giảng.
Vừa mới về đến nhà, Hạ Cửu Gia liền gửi tin nhắn bảo Thẩm Hi đến nhà mình.
Không ngờ Thẩm Hi chạy với tốc độ như bay, phút sau liền gõ cửa cộc cộc, làm Hạ Vĩnh Hòa vô cùng kinh ngạc.
Hạ Cửu Gia dẫn Thẩm Hi đến phòng mình, từ ngăn kéo lấy ra một túi quà đưa cho Thẩm Hi, trong đó có tượng gỗ điêu khắc, cà phê, hồng trà, đương nhiên còn có viên Tanzanite xanh biển.
Thẩm Hi hỏi: “Này là..”
Hạ Cửu Gia đáp: “Đá quý thật đó, tớ đã tra qua viên đá quý tên ‘Trái tim của biển’ trong phim Titanic không phải ngọc bích, mà là Asprey & Garrard dùng Tazanite thay thế. (Asprey & Garrard là hãng trang sức của Anh, đã làm ra chiếc vòng cổ đá quý Heart of the ocean trong phim Titanic)
Cậu không nói thêm nhiều vì cậu biết Thẩm Hi nhất định sẽ hiểu hàm nghĩa của đoạn giải thích này.
“Đông bảo bối…” Thẩm Hi nhìn viên đá nhỏ hình trứng được mài nhẵn nhụi trong tay mình, lòng vô cùng cảm động, giả vờ bận rộn cất nó lại vào túi, sau đó cười nói: “Vừa khéo, tớ cũng có một viên ngọc bích giả.”
“???”
Thẩm Hi thần thần bí bí mang ra một cái hộp: “Cho cậu nè.”
“Đây là gì?”
“CuSO kết tinh (tinh thể đồng sunfat, màu xanh lam đậm, tinh thể nổi tiếng nhất trong giới nuôi tinh thể, lên mạng search hình nha)
“…CuSO kết tinh? … Ở đâu cậu có?”
Thẩm Hi đáp: “Học kì trước đó không phải làm thí nghiệm hóa học sao? Thêm vài giọt giọt dung dịch natri hydroxit vào dung dịch đồng sunfat, đợi một lát, dung dịch màu xanh lam sẽ chuyển thành dung dịch màu trắng và tạo ra cặn màu xanh lam.”
Đây là công thức hóa học đơn giản và căn bản nhất: — NaOH + CuSO = NaSO + Cu(OH)↓
CuSO là dung dịch màu lam, còn Cu(OH) là kết tủa màu lam.
Hạ Cửu Gia hỏi tiếp: “…Sao nữa?”
“Tớ không làm thí nghiệm, chả thú vị gì hết… Tớ lấy bột CuSO làm kết tinh.”
“….” Thầy giáo môn Hóa ‘vua tán đả’ thường gộp các bài thí nghiệm trong sách giáo khoa lại với nhau, mỗi hai tháng sẽ dẫn học sinh đến khu thí nghiệm làm một lượt. Lúc ấy có không làm một hai thí nghiệm thầy giáo cũng không để ý.
Thẩm Hi tiếp tục: “Làm ra nó cũng không quá khó khăn, chỉ là khá tốn… Đầu tiên bỏ bột CuSO vào nước ấm khuấy đều, để vài ngày chờ dung dịch tự kết tủa. Sau đó chọn một tinh thể có hình dạng và kích cỡ phù hợp, buộc chỉ vào một đầu mầm tinh thể, đầu khác buộc vào chiếc đũa, đũa đặt ngang miệng ly, treo mầm tinh thể giữa dung dịch CuSO. Mỗi năm ngày lọc hết tạp chất cho dung dịch một lần, tinh thể sẽ chậm rãi lớn dần lên, chờ nó đạt kích thước mình mong muốn thì vớt ra, sơn một lớp sơn bóng móng tay là xong.”
Hạ Cửu Gia: “…” Cậu bỗng nhớ ra rồi, lúc ấy bàn hai người ở cạnh nhau, quả thật Thẩm Hi không làm thí nghiệm, còn dùng giấy tập gói lại bột phấn, kẹp trong sách, sau đó ngồi ngẩn người nhìn mình hoàn thành từng bước thí nghiệm. Lúc ấy cậu có hỏi: “Cậu làm gì đó?” Thẩm Hi chỉ nói “Bí mật”.
Thẩm Hi: “Tớ chỉ nghĩ là, hai chúng ta quen biết khi học cấp , nên… muốn có chút đồ lưu niệm, nếu dùng đồ thí nghiệm tạo thành ‘đá quý’ thì rất thú vị. Nó là ‘bảo thạch’, vô cùng xinh đẹp, không giống sách vở, có thể treo trong phòng, trong xe, làm thành trang sức, có thể cho người ta nhìn thấy.”
Hạ Cửu Gia thở một hơi dài: “Ngốc nghếch.”
Thẩm Hi không thèm đáp lại, mở hộp ra. Hạ Cửu Gia thoáng nhìn, có điểm bất ngờ. Viên kết tinh không nhỏ, nhìn qua ít nhất phải nuôi ngày, hơn nữa hơi có hình dáng trái tim. Nó có màu xanh phổ, sáng bóng tinh khiết không có tạp chất. Bên trong có một sợi dây, có thể cầm lên.
Thẩm Hi nói: “Tớ chọn hai khối hình trái tim để nuôi, nhưng cuối cùng lại ra hình dạng không như tớ tưởng…”
Hạ Cửu Gia lắc đầu, cầm lấy viên CuSO kết tinh đi đến bàn học, mở ra ngăn kéo đầu tiên, sau đó cậu cầm ra một hộp đựng nhẫn tinh xảo. Hạ Cửu Gia mở hộp, nhấc hai chiếc nhẫn cất trong túi kính để lên bàn, gỡ tiếp tấm ngăn cách ở giữa. Thẩm Hi nhìn thấy tầng phía dưới có một sợi dây chuyền vàng tinh tế, cũng được để trong bao kính. Hạ Cửu Gia liền đem viên tinh thể CuSO đặt bên cạnh dây chuyền vàng, đặt lại tấm ngăn, đem hai chiếc nhẫn xếp vào – một cái bằng vàng, một cái khảm kim cương, nhưng kim cương rất nhỏ, Thẩm Hi đoán chừng , hoặc , carat.
Thẩm Hi ngập ngừng hỏi: “Đây là…?
Hạ Cửu Gia trả lời: “Đây là dây chuyền và nhẫn mẹ tớ để lại. Dây chuyền vàng, nhẫn vàng là năm trước ông bà nội tớ tặng khi kết hôn. Sau đó nhẫn kim cương trở nên thịnh hành, ba tớ mua một cái nhỏ thăng cấp cho mẹ. Mẹ mang chúng mỗi ngày, đến khi qua đời mới tháo xuống, lưu lại cho tớ xem như kỉ niệm.”
“Đông bảo…”
Không đợi Hạ Cửu Gia phản ứng lại, Thẩm Hi bỗng nhiên nhào tới, nắm lấy eo thon của cậu, đẩy cậu lên giường, dép lê đều bay mất. Hạ Cửu Gia vừa mới co một bên đầu gối, Thẩm Hi liền áp lên, đè chặt chân còn lại của cậu, ôm siết cậu vào lòng, rồi cúi đầu khóa ánh mắt cậu: “Đã thích tớ đến vậy?”
“…” Hạ Cửu Gia mạnh miệng đáp lại: “Thích bình thường.”
Đệm giường mềm mại nên Thẩm Hi nhanh nhẹn luồn hai cánh tay ôm chặt thắt lưng Hạ Cửu Gia, cúi đầu xuống định hôn.
Hạ Cửu Gia theo bản năng cảm thấy đối phương có chút dọa người, vội nói: “Đừng mà, ba tớ đang ở ngoài, đừng càn quấy.” Ba cậu đang ở ngoài nấu cơm mời Thẩm Hi, trong này cậu với Thẩm Hi lại hôn môi, có chút ngại ngùng, dù sao vừa là yêu sớm vừa là đồng tính luyến ái.
“…Ừm”. Thẩm Hi dừng lại khoảng cm cách môi người nằm dưới. Hai người hơi nghiêng đầu, mắt nhìn nhau, chỉ trao đổi hô hấp chứ không hề chân chính đụng chạm, thế mà chỉ qua vài giây Hạ Cửu Gia đã cảm thấy miệng lưỡi khô ran. Chẳng ngờ, Thẩm Hi bỗng nhiên chịu không nổi liền cúi đầu, liếm cằm đối phương. Hạ Cửu Gia có khuôn cằm thon gọn, Thẩm Hi bắt đầu liếm dọc theo đường cằm, dùng đầu lưỡi miêu tả một đường đến dưới tai, lại không dám liếm vành tai đối phương, liền dùng sức mút một chút chỗ tiếp giáp giữa cằm và tai.
Thắt lưng Hạ Cửu Gia bị Thẩm Hi nâng lên, ghì sát vào người, mặt lại bị hôn như thế, Hạ Cửu Gia không nhịn được, dưới tình huống không ý thức, đầu gối cậu tự mở rộng, miệng còn phát ra một tiếng ‘A—‘ khẽ khàng. Có lẽ cảm thấy được tiếng ‘A-‘ của mình nghe sao bất lực đáng thương, cậu bỗng nhiên hơi xấu hổ, đẩy Thẩm Hi ra: “Tớ đi giúp ba nấu cơm.”
“Ừm..”
Tất cả đêu là món ăn gia đình đơn giản – một đĩa bắp cải xào dầu ớt, một tô khoai tây hầm đậu cove và một dĩa cá trích. Hạ Vĩnh Hòa nói: “Mới vừa về nên không đi mua đồ ăn, cháu ăn tạm nhé.”
Thẩm Hi vô cùng ngoan ngoãn đáp: “Cảm ơn chú ạ. Bữa này đã quá thịnh soạn rồi, ba cháu còn không biết làm cá.”
Ăn xong, Hạ Cửu Gia giúp ba thu dọn chén bát, lau sạch mặt bàn, rồi cùng Thẩm Hi ngồi ở phòng khách xem TV, dùng điều khiển chuyển từng kênh một, sau đó mới dừng lại ở kênh điện ảnh. Nhìn qua thì rất nhàm chán, nhưng lại khiến cậu thấy ấm áp.
Vì còn bị ảnh hưởng của việc sai giờ nên Hạ Cửu Gia vừa xem TV một chút đã cảm thấy buồn ngủ, lại chẳng muốn động đậy, cuối cùng không nhịn được nghiêng người tựa đầu vào vai Thẩm Hi mà ngủ.
“…” Thẩm Hi vừa nhìn thấy liền sợ tiếng động ồn ào đánh thức người dậy, bèn duỗi tay lấy điều khiển đến bên mình, nhẹ nhàng tắt TV. Hạ Cửu Gia ngủ một lúc, Thẩm Hi ngồi không buồn chán bèn cầm lấy điện thoại di động mở game lên chơi.
Nhưng sau đó, Thẩm Hi mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng. Nhóc Thịt Đông dựa vào vai cậu, cậu lo lắng đánh thức Đông bảo dậy nên không dám cử động quá mạnh, vì thế chỉ có thể nhẹ nhàng nâng tay, nhẹ nhàng ấn đánh, chậm rãi di tay trên màn hình, lại nhẹ nhàng ấn đánh, nhẹ nhàng nâng tay. Vì thế từ di chuyển đến ra chiêu đều thể hiện trình độ rất…gà.
Thẩm Hi bị chê bai tan tác:
[Một người làm chết bốn người]
[Không biết chơi thì out đi.]
[Theo đạo Phật không dám bắn người hả?]
[Mới đi đạp thanh tiết Thanh minh xong về chơi hả?]
[Hạ Thẩm Hi là NPC đúng không?]
[Trình độ này… đề nghị thay đổi chơi Lỗ Ban đi.]
[Chơi dở v~]
[Con quái dưới sông nó còn di chuyển tốt hơn chú đó người anh em]
[Không chịu rời đi còn muốn ở phòng này ăn vạ?]
[Van cầu người anh em gỡ trò chơi luôn đi.]
Nghe mấy câu này Thẩm Hi cũng không có phản ứng gì, vẫn chịu mắng. Nhưng vừa nhìn thấy có người lại mắng “Ngốc nghếch!”, “Xấu xa”, “Tệ bạc!”, cậu nghiêm túc đáp lại:
[Không cần làm nũng, tui có chủ rồi.]
Đối phương tức không chịu nổi: [Ai làm nũng? Bởi vì mắng cái gì cũng bị hệ thống che thành !!] Chỉ có ngốc nghếch, tệ bạc mới không bị censore!!!
[À, ngại quá trước kia chưa bị mắng qua nên không hiểu lắm.]
[…] Đối phương tức giận đến không nói nên lời, thiên hạ này lại có người không cần mặt mũi đến thế ư, mặt dày tới cực điểm, vừa mất não lại vừa tay tàn, vậy mà còn dõng dạc bảo ‘Trước kia chưa bị mắng qua nên không hiểu lắm???’
Lúc này Hạ Cửu Gia giật mình thức giấc, mở to mắt.
Thẩm Hi hỏi: “…Tỉnh rồi hở?”
“Ừm.”
“Ngủ nữa hông?”
“Không ngủ nữa.”
“Ok, chờ tớ một chút.” Thẩm Hi vừa nói xong liền mạnh mẽ ấn bùm bùm, màn hình hiện đủ màu sắc, các loại hiệu ứng hiện lên vô cùng đẹp mắt, khác hoàn toàn so với hồi nãy.
One kill, double kill, triple kill, quadra kill, pentakill (giết một, giết hai, giết ba, giết bốn, giết năm liên tục..)
Đồng đội và đối thủ đều choáng váng một phen. Đây là… thay đổi người ư???
Hạ Cửu Gia vừa nhìn thấy liền bật cười: “Đã đeo gánh nặng thần tượng lại rồi à?”
“Ừa”, Thẩm Hi ngọt ngào nói, “Quan trọng hơn gánh nặng thần tượng chính là bạn trai.”
Nói xong, tiện tay gõ màn hình đối đáp với mọi người: [Ngại ghê, nãy giờ người yêu ngủ dựa vào vai tui nên không dám làm động tác mạnh. Bây giờ người ta tỉnh rồi, thoải mái hoạt động, không để lọt lưới ai nữa đâu.]
Trên màn hình xuất hiện một loạt:
[…..]
[…..]
[…..]
Giống như đang muốn nói: đã làm ván game tanh bành như này, mẹ nó lại còn tú ân tú ái nhét cẩu lương vào mồm.