Ngày và tháng , cuộc thi thử kết hợp được tổ chức. Năm nay có tổng cộng thành phố đến từ tỉnh tham gia, và kỳ thi được tổ chức đồng thời.
Hạ Cửu Gia rất nghiêm túc, thậm chí còn nghiêm túc hơn kì thi giữa kỳ năm lớp . Khi đó cậu chỉ có một đối thủ là Thẩm Hi, nhưng bây giờ cậu phải đối mặt với cao thủ từ khắp nơi trên đất nước.
Nhưng đề thi do các giáo viên giỏi của sáu tỉnh cùng ra đề thật sự khiến người ta thích thú hơn đề thi hàng tháng của trường R. Nhiều kiến thức cũ được ứng dụng vào dạng đề mới, rất sáng tạo. Mỗi môn Hạ Cửu Gia đều điền đáp án đầy đủ, trừ phần trắc nghiệm chưa đánh, nhưng cậu vẫn còn nhiều thời gian. Cậu thích kiểm tra trước đáp án lại một lần, sau đó tầm phút cuối sẽ tô toàn bộ đáp án trắc nghiệm.
Trên thị trường hiện giờ có rất nhiều loại bút chì để tô trắc nghiệm, nhiều loại độ lớn của ngòi gần bằng độ lớn của khung tô, học sinh chỉ cần quẹt ngang một hai nét là xong. Nhưng Hạ Cửu Gia không thích dùng loại đó. Cậu thích mua bút chì B, tự gọt cho nhọn đầu, sau đó sẽ bắt đầu tô từ viền khung vào giữa, cuối cùng không một nét bút lọt ra ngoài khung, trong khung cũng không có vùng trắng. Ngòi bút chì đen đậm, sau khi tô xong toàn bộ khung là một hình chữ nhật màu đen óng, hơi phản chiếu ánh sáng như bề mặt kim loại, lại loang loáng giống như thứ được gọi là ‘vàng lỏng’ – dầu mỏ. Cậu không cảm thấy như thế là lãng phí thời gian, quen tay rồi thì tô rất nhanh.
(Bút chì dành riêng cho tô trắc nghiệm bên Trung kiểu vầy nè các bạn)
Ngày cuối cùng thi đề khoa học tự nhiên, canh phòng thi là một giám thị lạ mặt. Chuông reo xong, Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi ngồi thẳng lưng, thành thật đặt bút xuống. Cô giám thi đi thu bài thi, nhưng lại dừng chân ở bàn thứ năm – nơi Lý Hà ngồi.
Chỉ thấy tay trái Lý Hà đè chặt tờ phiếu trả lời, tay phải muốn tô tiếp, nhưng cô giám thi thì dùng sức kéo tờ bài thi nên Lý Hà không tô chính xác vào khung được.
“Cô ơi cô…” Lý Hà nói, “Cô thu bài các bạn khác trước được không ạ…?”
Giọng cô giám thị lạnh như băng: “Buông ra.” Nói xong, cô tiếp tục kéo mạnh bài thi nhưng lại bị Lý Hạ ghìm xuống. Hơn nữa, thừa dịp cô giám thị bất cẩn, Lý Hà đem bài thi đặt trên đùi mình, giấu nó phía dưới bàn.
Cô giám thi nói: “Lấy bài thi ra.”
“Cô ơi… cô cho em tô nốt đáp án đi…”
Cô giám thị có vẻ chịu thua: “Ừ.”
Nghe được từ “Ừ”, Lý Hà vui vẻ buông lỏng bàn tay, nâng bài thi lên bàn, sau đó bị cô giám thị giật lấy bài thi đang cầm!
Lý Hà la lên: “A …!”
Nhìn theo bóng dáng cô giám thị tiếp tục thu bài thi những người khác, ánh mắt Lý Hà đờ đẫn, tâm tư không yên. Tôn Phỉ Phỉ ngồi trước quay đầu lại nhẹ giọng an ủi: “Chỉ là thi thử, không sao đâu …” Hai cô gái không quá thân thiết nhưng dù sao bọn họ đều học lớp -, Tôn Phỉ Phỉ không thể im lặng coi như không có gì.
Cô giám thị cầm một xấp bài thi bước trở lại bục giảng, ngón trỏ lật lật xấp giấy nhìn thì mỏng nhưng lại vô cùng nặng ký này, cô lật qua bài của Hạ Cửu Gia, qua Thẩm Hi, qua Tề Noãn, qua Tôn Phỉ Phỉ… cuối cùng dừng lại ở tờ bài thi hơi nhàu của Lý Hà. Cô cầm lấy một cây bút đỏ, viết vài chữ lên đó, sau đó gọi: “Lý Hạ, mang bút lên đây.”
“…!!!” Lý Hà nghe xong rất vui mừng, nghĩ thầm chắc cô giám thị mềm lòng, muốn cho mình bí mật tô nốt tờ giấy trả lời —
Nhưng khi Lý Hà bước lên bục và nhìn vào tờ bài thi của mình, não cô như chết máy.
Cô giám thị nhìn thẳng vào Lý Hạ, và nói: “Ký vào đây.”
Đó là cột tổng điểm của bài thi. Chỗ đó đã có một số viết bằng bút đỏ: []
Bên cạnh là hai chữ to làm người rùng mình: [Gian lận.]
Lý Hà hoảng sợ: “Cô ơi.. Cô ơi….”
Cô giáo ngẫm nghĩ, sau đó viết thêm vào sau hai chữ đỏ [Gian lận], thành [Gian lận – chậm trễ nộp bài], gõ nhẹ ngón tay lên chỗ ấy rồi nói: “Ký tên.”
Lý Hà ngây ngốc ký tên rồi trở lại chỗ ngồi, hai mắt cô đỏ bừng, nước mắt rưng rưng.
Tôn Phỉ Phỉ hỏi: “Lý Hà… sao vậy?”
Giọng Lý Hà ngập tràn sự lo lắng, cô nhỏ giọng giải thích: “Tớ tính kiểm tra lâu một chút cho chắc ăn, chừa lại đúng hai phút đồng hồ tô đáp án, nhưng tớ tô quá cẩn thận nên tô không kịp… Tớ chỉ muốn tô xong, cô lại ghi tớ gian lận… “
Tôn Phỉ Phỉ nhẹ nhàng an ủi. Cô có làn da mịn màng, môi đỏ răng trắng, làm người ta có hảo cảm và an tâm.
“…” Hạ Cửu Gia ngẫm nghĩ một lúc, liền đi tới hàng ghế thứ năm, cách lối đi nhỏ mà ngồi xuống đối mặt với Lý Hà, hai cổ tay đặt ở trên đầu gối. Ước chừng qua một hai phút, cậu mới cất lời với cô gái mà mình chưa bao giờ nói chuyện kia: “Chỉ là thi thử, không phải thi đại học, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”
Lý Hà thấy đó là Hạ Cửu Gia, kinh ngạc đáp: “Ừm…”
“…” Hạ Cửu Gia ngập ngừng vài giây rồi mới lên tiếng, “Tớ cũng biết mình hơi nhiều chuyện… ừm, những lời tớ sắp nói có thể không dễ nghe lắm… nhưng tớ vẫn phải nói, cậu đừng bao giờ ôm tâm lý may mắn trong bất kì trường hợp nào. Người khác chịu cho cậu một con đường, có thể do họ tốt bụng hoặc khoan dung, nhưng cậu không thể luôn tin chắc rằng người ta sẽ làm người tốt hoặc nhất định không có việc gì xảy ra. Lần này chỉ là thi thử, không ảnh hưởng gì, nhưng nếu trong tương lai cậu tiếp tục như vậy… Lý Hà à, cậu sẽ gặp nhiều thiệt thòi đó… “
Câu biết rõ Lý Hạ dành ra đúng hai phút để tô là vì cô cảm thấy mình vẫn còn tranh thủ được mấy phút cuối khi thu bài, thầy cô sẽ nương tay mà cho cô tô cho xong. Bình thường vẫn không có chuyện gì cả. Trong hàng chục kỳ thi lớn nhỏ trước đây, hầu như lần nào Hạ Cửu Gia cũng có thể nhìn thấy những người không kịp tô xong giấy đáp án – giáo viên đi tới họ thì sẽ lướt qua chỗ khác thu bài, cuối cùng mới quay lại thu bài họ. Vì vậy Lý Hà bắt đầu chủ quan, cùng với lần này cô coi trọng kỳ thi thử kết hợp nên muốn kiểm tra kết quả lại mấy lần, nhưng không ngờ lại bị điểm không.
Hạ Cửu Gia không hiểu cô giáo kia tại sao lại thế. Đó là một người ‘biến thái’, cố tình muốn thấy học sinh suy sụp, hay là một người nghiêm khắc, mọi việc phải được thực hiện theo đúng quy định? Tóm lại, Lý Hà phải ý thức được luôn luôn có những người không chịu nương tay cho bạn. Sẽ an toàn hơn nếu đừng quá ‘khôn lỏi’ trong những vấn đề quan trọng – ai có thể chắc chắn rằng bạn không gặp xui xẻo?
Lý Hạ vẻ mặt đã rút kinh nghiệm, trả lời: “Ừm…”
“Chỉ là thi thử, không sao cả.” Hạ Cửu Gia lại khuyên cô, sau đó đứng dậy, quay đầu nhìn lại, nói: “Thẩm Hi, mình đi thôi.”
“Ừ.” Thẩm Hi đi theo Hạ Cửu Gia đi ra khỏi phòng học.
“Đông bảo” Thẩm Hi hỏi, “Làm bài thế nào?”
Hạ Cửu Gia đáp: “Bình thường.”
“Bình thường nghĩa là …?”
Hạ Cửu Gia mỉm cười.
Thẩm Hi nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Đông bảo nhà cậu, trong lòng rất thích, liền đi tới nắm bàn tay Hạ Cửu Gia đang rũ xuống bên người.
Không ngờ Hạ Cửu Gia đột nhiên bước nhanh hơn, Thẩm Hi không nắm tay được, trong lòng rất thất vọng. Trong khuôn viên sân trường vẫn không thể nắm tay nhau sao?
Ai ngờ Hạ Cửu Gia vừa đi vừa đưa tay phải ra sau lưng, lắc lắc mấy cái, tim Thẩm Hi rung động, cậu nhanh chóng bước tới nắm chặt. Hai người vừa rời trường vừa nắm chặt tay nhau.
............
Điểm số rất nhanh được thông báo. Lần thi thử chung này tỉnh LL thống nhất chấm điểm và xếp hạng tại trường R.
Hạng nhất trường R là Hạ Cửu Gia, với tổng điểm , ngữ văn , tiếng Anh , toán học và khoa học tự nhiên .
Thẩm Hi hạng hai, với tổng số điểm là , Tề Noãn hạng ba, Tôn Phỉ Phỉ hạng tư còn Lý Hạ – người luôn ở vị trí thứ năm vì bài khoa học tự nhiên bị ghi chú gian lận nên rơi xuống thứ tự nửa sau khối .
Ngay khi cô Dương Thụ Quả bước vào lớp, học sinh lớp - bắt đầu nhao nhao lên hỏi: “Cô Dương ơi, cô Dương! Lần này thi chung tỉnh và thành phố, điểm cao nhất là bao nhiêu ạ?!!!”
Cô Dương Thụ Quả nhoẻn miệng cười, hiếm thấy mà nói đùa bằng chất giọng khàn khàn: “Các em hy vọng bao nhiêu điểm?”
Cả lớp đồng thanh đáp: “–––“
Có người nói: “Chúng ta lỡ khoe khoang quá trời quá đất rồi, điểm số này liên quan đến thể diện trường R đó.”
“Lúc đó tao nổ lên mây luôn…”
“Đúng vậy, nếu điểm cao nhất không phải là , thì … mặt chúng ta sẽ bị vả sưng lên mất!”
Có người còn nói: “Tao đã bảo coi chừng nói trước bước không qua, giữ thái độ khiêm tốn, bảo toàn nhân phẩm mà…”
Hạ Cửu Gia: “……”
Cậu nhớ rồi. Hôm đó, trong mỗi nhóm đấu khẩu, có một người tuyệt vọng mà viết một bài vè, cái gì mà:
[Học bá dởm Cửu Gia, thi đâu thua đó.
Văn…
Anh……
Toán……
Khoa học tự nhiên …
Thi thử liên hợp sáu tỉnh, lập tức lộ nguyên hình.]
Cô Dương Thụ Quả mắt mang theo ý cười: “Các em nói bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu.”
Đúng vậy, lần thi thử chung này, bài thi của Hạ Cửu Gia đã được truyền khắp tỉnh và thành phố, các giáo viên tranh nhau đọc. Còn có một giáo viên nhiều chuyện liền muốn xem ảnh chụp của Hạ Cửu Gia, khi thấy người thật vừa hòa nhã lại dễ nhìn, liền than thở ước gì đây là con mình thì tuyệt vời.
An Chúng hét lên: “Yeah!!!”
Tiền Hậu sửng sốt: “Hạ ca, Hạ ca, đứng đầu sáu tỉnh!!!”
Fangirl Tưởng Khiết hỏi: “Còn hạng hai thì sao?”
Cô Dương Thụ Quả đáp: “ điểm, Thẩm Dương trường Y.”
Các bạn học tỉnh khác nhìn thấy điểm Hạ Cửu Gia đều nói: “Cao hơn điểm… không phải người…”
Mọi người đều biết trong tỉnh có vài trường cạnh tranh nhau thi đại học rất khốc liệt, học thần nhiều như sao!
Tất nhiên, một số học sinh có điểm số và thứ hạng trong lần thi thử này không đạt yêu cầu, cũng không có tâm trạng tám chuyện ồn ào. Ai hạng nhất, như thế nào được hạng nhất, có liên quan gì tới họ?
............
Giữa trưa Hạ Cửu Gia dẫn Thẩm Hi, Long Vân Phi, La Đình Đình và Diệp Manh Manh đi ăn cơm.
Diệp Manh Manh tạm nghỉ học hai năm, bây giờ đã trở lại trường, tiếp tục học lớp -. Cô nói Trương Dương thường tới gặp cô, nói không quên được cô, nếu ai khi dễ cô thì sẽ giết người đó, làm Manh Manh vô cùng sợ hãi. Hạ Cửu Gia muốn đi nói chuyện với cậu ta, Manh Manh tỏ vẻ tạm thời không cần, dù sao lớp cũng sắp tốt nghiệp rồi.
Nghỉ trưa Hạ Cửu Gia đi vào văn phòng tìm thầy Hóa hỏi bài, tình cờ nhìn thấy Liễu Mộc Tử lớp - cũng đang ở đó nghe giảng. Liễu Mộc Tử là cô nương đã tỏ tình với Hạ Cửu Gia sau kì thi giữa kì lớp , nhưng bị Hạ Cửu Gia vô tình cự tuyệt, bởi lúc ấy cậu đã vạch trần được mục đích thật sự của đối phương – người ta căn bản không thích cậu, chỉ muốn học cách giải bài!
Giáo viên hóa của hai lớp là hai người khác nhau, Hạ Cửu Gia nghe giáo viên hóa lớp - nhẹ thở dài: “Liễu Mộc Tử à, điểm các môn xã hội của em cao như vậy, thậm chí tiếng Anh được điểm, bằng với Hạ Cửu Gia, nhưng mà…môn hóa môn lý… thì mới đạt trung bình, như vậy không được đâu, chỉ điểm cao hai môn văn và anh thì có ích gì? Em đã làm nhiều bài như vậy, mỗi ngày đều tới hỏi bài, haiz.. Các môn phải học đồng đều mới được…”
Liễu Mộc Tử hơi há miệng tính nói, răng thỏ bên trong lấp ló.
Hạ Cửu Gia không chờ lâu, nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Nhưng cậu nhìn rõ biểu tình của Liễu Mộc Tử lúc ấy… Có chút mờ mịt, gần như tuyệt vọng, không biết như thế nào mới có thể nâng lên thành tích khoa học tự nhiên.
Đêm đó, trong nhóm ‘Phụ huynh trao đổi thi Đại học’, đây là một nhóm cao cấp, có thành viên, tất cả mọi người đều đang thảo luận kết quả thi kết hợp tỉnh thành phố.
Xếp hạng các tỉnh còn chưa được công bố, nhưng lòng các phụ huynh nóng như lửa đốt, nên đều đăng xếp hạng trường con mình vào nhóm. Như vậy, họ có thể nhìn xem điểm con mình ở trường khác sẽ xếp hạng mấy, đồng thời sẽ từ từ so sánh đánh giá thứ hạng toàn bộ.
Trong nhóm tràn ngập bảng điểm của các trường trung học, mà bảng điểm trường R rất được chú ý, bởi vì thực lực của nó xác thực ưu việt nhất trong sáu tỉnh. Nổi bật nhất trong bảng điểm trường R, chắc chắn là vị trí ‘hạng nhất’.
Hạ Cửu Gia.
Có phụ huynh nhắn hỏi:
[Mặt trời ôm mặt trăng: Phụ huynh Hạ Cửu Gia có ở đây không? Có thể chia sẻ kinh nghiệm giáo dục được không?]
[Cá siêu nhanh: Có ai nhận thức không? Kéo vào nhóm này đi.]
Mọi người hỏi han một lúc lâu, mẹ Tưởng Khiết mới lên tiếng: [Hạ Cửu Gia cùng lớp với con gái tôi.]
Cả nhóm lập tức trở nên phấn khích, tin nhắn nhảy lia lịa: [Chắc là có nhóm wechat phụ huynh lớp - đúng không? Nhắn riêng mời phụ huynh Hạ Cửu Gia vào đây được không?]
Mẹ Tưởng Khiết đáp: [Phụ huynh Hạ Cửu Gia… giống như không quan tâm lắm, đôi lúc không tham gia cả họp phụ huynh, con gái tôi nói là: giáo dục kiểu nuôi thả.]
[Mặt trời ôm mặt trăng:…….]
[Cá siêu nhanh:……]
Bọn họ nỗ lực làm đủ mọi cách, buổi tối về nhà sẽ trao đổi bài với con, hy vọng điểm thi con cao lên một hai điểm, kết quả ba mẹ học thần sẽ giáo dục kiểu nuôi thả.
Cuối cùng hàng loạt phụ huynh chỉ có thể thở dài: [Người ta sinh ra để học rồi.]
............
Hôm sau là một ngày nắng đẹp ấm áp. Vùng Đông bắc có mùa đông dài, mùa hè cũng dài, còn mùa xuân thu chỉ như dạo qua chốc lát. Cây non mới vừa nhú mầm, xanh tươi mơn mởn, liền gặp thời tiết chợt nóng rồi chợt lạnh thất thường, cũng may vẫn còn một ít ngày trời đẹp.
Hôm nay phát sinh hai sự kiện.
Việc thứ nhất là, từ hôm nay trở đi lớp - sẽ đổi chỗ ngồi các dãy ngang thay phiên, cho đến khi thi vào trường đại học. Có vài phụ huynh tỏ ra bất mãn với cô Dương Thụ Quả – con mình không thi được điểm cao, thế là phải vĩnh viễn ngồi những hàng sau chót, nghe giảng hay nhìn bảng đều vất vả hơn người khác, như vậy rất không công bằng. Cô Dương Thụ Quả không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý thay phiên đổi chỗ, để tất cả học sinh đều có cơ hội ngồi bàn đầu.
“Các em hiểu chưa?” Cô Dương đứng trên bục giảng nói, “Mỗi tuần thì sẽ ngồi lùi lại một hàng, cho đến khi hàng cuối cùng lại lên ngồi hàng đầu tiên thì bắt đầu đổi dãy.”
Thẩm Hi đáp: “Đã hiểu đã hiểu.”
Cô Dương Thụ Quả nói thêm: “Với cả không cần mỗi lần chuyển là thu thập đồ đạc này nọ, cứ ôm bàn ghế đi theo người luôn đi.” Lúc trước mỗi lần đổi dãy luôn có học sinh thường xuyên để quên hoặc bị mất đồ, gây tranh chấp giữa các bạn cùng lớp. Cũng có người bàn học bừa bộn, ngăn bàn toàn vỏ trái cây và vụn giấy, khiến bạn học mới chuyển vào khó chịu.
(Bàn học bên Trung là bàn đơn, nên nó cũng nhẹ á, hai người ngồi cạnh thì kê sát bàn học vô như trong hình dưới)
Thẩm Hi: “???”
Cô Dương Thụ Quả còn nói: “Sau này, bàn học và chiếc ghế cái em đang ngồi sẽ do các em phụ trách. Phải bảo vệ, giữ gìn nó, không được viết vẽ bậy, nếu thầy cô phát hiện sẽ tìm các em hỏi chuyện đấy.”
Thẩm Hi lại: “???”
“…” Hạ Cửu Gia đánh giá Thẩm Hi.
Tuần này, không biết xui xẻo sao mà Thẩm Hi ngồi trúng một cái ghế hư – bình thường mặt trên ghế và mặt dưới ghế phải được vặn chặt bằng sáu con ốc vít, mỗi bên trái phải ba con, nhưng chiếc ghế này mỗi bên bị thiếu mất một con ốc vít, tổng cộng chỉ còn bốn. Vì chỉ có hai con ốc vít chống đỡ mỗi bên nên ngồi lên mặt trên ghế sẽ bị đung đưa kẽo kẹt, như một chiếc đồng hồ quả lắc, người ngồi trên đó phải dùng thắt lưng giữ cho bản thân cân bằng, giúp chiếc ghế cũng vững vàng hơn, nếu hơi thả lỏng sẽ bị bật ra sau hoặc nhào tới trước một chút.
Thẩm Hi phải ngồi chiếc ghế hư này tận ba tháng sao???
Thẩm Hi tất nhiên không chịu. Vừa hết tiết là cậu chạy ngay đến bục giảng, mạnh mẽ lên án chiếc ghế kia.
“Ừ, cô biết rồi.” Cô Dương Thụ Quả gật gật đầu, “Để cô nói chuyện với thầy chủ nhiệm khối, để thầy nói với phòng ban mua sắm vật tư của trường. Chắc sẽ nhanh mà mua ghế mới, mấy ngày nay em ngồi tạm một chút nhé. Bàn ghế của trường phải thống nhất, nên cần đặt hàng ở xưởng cố định.”
Thẩm Hi đành đáp: “Dạ OK.”
Cô Dương: “…”
Việc thứ hai lại khiến cả trường xôn xao.
Một học sinh lớp -, nửa năm qua trở thành tấm gương điển hình khối , là niềm hy vọng của lớp - vốn học dở, lần này kết quả thi làm người ta giật mình.
Từ khi vào lớp , cậu học sinh nọ mỗi lần thi tháng đều vọt lên gần hạng, vài lần thi cuối thì lọt vào top của khối. Thầy cô chủ nhiệm mỗi lớp đều nêu cậu ta làm tấm gương cổ vũ học sinh, lần nào ra điểm cũng phải nói đi nói lại: “Bạn Lý Thiên Nguyên lớp - đó, nửa năm thôi mà điểm tăng lên mấy trăm… Các em chỉ cần nỗ lực thì điểm cũng có thể bay vọt!” Đặc biệt là giáo viên môn văn thích giảng ‘mỹ nhân’ lại là chủ nhiệm lớp ấy, lúc nào cũng mở miệng là ‘Lý Thiên Nguyên lớp tôi..’
Nghe nói, phần thưởng ba mẹ cậu ta tặng cậu ta từ iPhone thăng cấp lên iPhone Plus, rồi lại lên iPad, lên cả Macbook… khiến cho các bạn học dùng điện thoại bình dân vô cùng hâm mộ.
Kết quả lần này Lý Thiên Nguyên thi được có điểm.
Cũng không biết quá trình thế nào mà chân tướng xuất hiện. Sự việc bại lộ.
Hóa ra cậu ta vô tình kết bạn với công nhân trong tiệm in bài thi cho trường R. Vì thế trước khi thi tháng cậu ta đều nhờ đối phương giúp đỡ chụp lại đề thi. Mà cậu ta cũng rất thông minh, mỗi lần chỉ thi điểm cao hơn năm mươi sáu mươi điểm, thể hiện mình từ từ tiến bộ, vì thế trở thành ‘kỳ tích trường R’.
Nhưng cậu ta thực chất vẫn chỉ là con người ban đầu.
Chân tướng vừa xuất hiện, toàn bộ trường cười chê, còn đặt một biệt danh là ‘Siêu lừa’ – lừa thầy cô, lừa bạn học, lừa ba mẹ, lừa hết thảy.
Ai ai cũng hăng say tám chuyện, mà Lý Thiên Nguyên thì ở trong phòng học không dám đi ra.
Vốn Hạ Cửu Gia cũng không cảm thấy việc này liên quan đến mình, cho đến khi trên Wechat có người xin kết bạn, còn có lời nhắn: [Xin lỗi, gửi tin nhắn làm phiền cậu… tớ là bạn thân của Lý Thiên Nguyên lớp -, gọi là xxx. Lý Thiên Nguyên bị gọi là ‘siêu lừa’, cả trường đều chế giễu… Bạn Hạ Cửu Gia à, tớ biết Lý Thiên Nguyên rất ngưỡng mộ cậu, nên tớ hỏi thử… Cậu có thể an ủi cậu ấy được không? Nếu có sự cổ vũ và an ủi của cậu, chắc chắn cậu ấy sẽ cảm thấy tốt hơn…]
Nói xong, còn gửi kèm một ID wechat.
Nếu là người bình thường, khẳng định không đi xem, giả vờ như không đọc được. Loại chuyện lộn xộn, loại người là tiêu điểm nóng này phải cách càng xa càng tốt, kẻ ngốc mới dính vào.
Nhưng Hạ Cửu Gia không phải người bình thường. Cậu thật sự kết bạn wechat với Lý Thiên Nguyên. Hơn nữa còn an ủi cả đêm, cùng cậu ta phân tích, vì sao cậu ta lại làm như vậy, vì sao lại có kết quả này.
Cuối cùng Hạ Cửu Gia cổ vũ đối phương: [Gian dối, gạt người khác là chuyện sai rành rành, nhưng tương lai của cậu vẫn nằm trong tay cậu. Đừng quá để ý những lời xì xào. Đây là sự trả giá cũng như là bài học cho cậu nhớ, nhưng nếu cậu vượt qua được, mọi người cũng sẽ chỉ là gặp gỡ thoáng quá rồi quên thôi. Cậu mong muốn thi được điểm cao, đấy là động lực tốt, cậu hãy tự mình cố gắng học tập, tranh thủ có thể vào được trường đại học tuyến một. Nếu gặp bài nào khó quá có thể nhắn wechat hỏi tớ, hỏi có thể hỏi Thẩm Hi.]
Lý Thiên Nguyên vô cùng cảm động, nói cậu ta cảm thấy ổn hơn nhiều, sẽ cố gắng chú tâm vào học tập.
Sau đó Hạ Cửu Gia cũng không để ý thêm nữa.
Khi biết Hạ Cửu Gia an ủi Lý Thiên Nguyên, An Chúng và Tiền Hậu kinh ngạc ngây người!
“Không phải chứ…”, Tiền Hậu mở to mắt, “Hạ đại đại nhảy vào làm gì… Lý Thiên Nguyên lỡ như đăng tải nội dung nói chuyện, cậu sẽ bị dính vào phiền phức ngay!!!”
Hạ Cửu Gia: “…” Cậu chỉ cảm thấy nếu có ai đó đã mở miệng nói mình có thể giúp người nào đó ổn hơn, cậu sẽ đáp ứng. Mặc kệ ‘người nào đó’ là tốt, là xấu, là thường thường, chuyện quan trọng là cậu có thể giúp người kia tích cực hơn một chút. Cậu luôn luôn như thế. Không cho phép mình có điểm không quang minh lỗi lạc.
Thẩm Hi ngồi bên cạnh thở dài, nắm tay Hạ Cửu Gia, nói: “Đông bảo à, Đông bảo…”
Hạ Cửu Gia: “Ừm?”
............
Chuyện của Lý Thiên Nguyên không có diễn biến tiếp theo – cậu ta không hề đăng nội dung trò chuyện lên mạng.
Mà kì quái là, chiếc ghế hư của Thẩm Hi cũng không có diễn biến tiếp theo!! Không biết xảy ra vấn đề chỗ nào, Thẩm Hi chờ đợi một tháng, ngay cả lần thi thứ hai cuộc thi thử tỉnh thành phố cũng tổ chức xong mà cậu vẫn không chờ được chiếc ghế mới đến!
Các bạn học qua đây hỏi bài hay tám chuyện đều tránh ngồi lên chiếc ghế kia. Lỡ hôm nào đó hơi bị nhiều người tụ tập lại đây thì sẽ tiến hành rút thăm, xem ai ‘được’ ngồi lên chiếc ghế hư đó.
Thẩm Hi cố gắng chịu đựng một tháng, mỗi ngày mười lăm tiếng đều phải điều chỉnh tư thế, phần eo không thể thả lỏng, không sẽ mất cân bằng, cậu cảm thấy phần eo mình đã rắn chắc như vua quyền anh Mike Tyson!
Lại thêm một lần hỏi và không có kết quả, Thẩm Hi đưa tay vỗ vỗ mông Hạ Cửu Gia: “Đông bảo à…”
“Hửm?”
“Thẩm ca của cậu… bây giờ lực eo rất mạnh mẽ luôn…”
Hạ Cửu Gia: “….???”
Thì sao chứ??? Cậu nghĩ thầm: chẳng lẽ lại ảnh hưởng gì tới mình???
=======