*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đã hơn bảy giờ rồi, nếu anh còn không quay về, e rằng Mục Thu Nghi sẽ lại nổi giận.
Anh mua rau bán sẵn bên ngoài, về nhà chỉ cần sơ chế rồi ăn trực tiếp luôn.
Lúc này ở biệt thự Nam Sơn.
Mục Thu Nghi đang ngồi trên ghế sofa xem TV.
“Trời tối rồi, sao tên đó vẫn chưa về nhỉ?”, Tống Thi Vũ bước xuống từ tầng hai trong bộ đồ ngủ, nhẹ nhàng nói.
Mặc dù đang là mùa hè, nhưng màn đêm bên ngoài đang đến gần, phía xa chỉ còn lại một chút hoàng hôn.
"Trước đó có nói là đến cửa hàng giúp bạn một tay, chắc cũng sắp về rồi!”
Đúng lúc đó.
Kính coong…
Mục Thu Nghi đưa đôi chân đẹp thon thả của mình xuống khỏi sofa, cười tinh nghịch nói: “Thấy chưa, mình đã nói là sắp về rồi mà!”
"Nhìn cậu vui chưa kìa, người ta đều nói là khi yêu thì IQ sẽ bị giảm xuống, cậu như thế này không phải chỉ bị giảm có một ít thôi đâu!”, Tống Thi Vũ cười trêu chọc.
Cô quay đầu khịt mũi: “Ai yêu đương với anh ta chứ, mình vẫn chưa đồng ý đâu đấy!”
“Phải phải phải, rõ cứng miệng! Vậy thì lần sau anh ta tiếp xúc gần gũi với những cô gái khác, cậu đừng có ghen nữa nhé!”
"Còn lâu mình mới ghen!”
Mỗi lần ghen tuông là cô lại điên cuồng tăng ca, mượn công việc bận rộn để làm tê liệt bản thân, mặc dù người khác không biết, nhưng Tống Thi Vũ là bạn thân nhất luôn bên cạnh cô sao có thể không biết chứ!
Tống Thi Vũ nhanh chóng xỏ dép lê chạy về phía cửa: “Sao cái tên này lại…”
Cửa vừa mở ra, lời nói mới nói được nửa chừng thì đột nhiên dừng lại.
Bởi vì đó không phải Mạc Phong, mà là một người chuyển phát nhanh.
“Xin hỏi… cô Tống Thi Vũ có sống ở đây không?”, người thanh niên nhìn vào địa chỉ bên trên và nhẹ nhàng hỏi.
Cô nhận lấy gói hàng và khẽ gật đầu: “Phải... Đúng rồi! Cái này cho tôi à? Ai gửi vậy?”
"Cái này thì tôi không rõ. Chúng tôi không có quyền tiết lộ thông tin của khách hàng. Cô xác nhận không sai rồi ký tên trên đó là được!”
Mục Thu Nghi cũng để khoai tây chiên trong tay xuống, nhảy khỏi sofa: "Ai gửi cho cậu đấy? Có phải của anh chàng nào theo đuổi cậu không?”
"Mình không biết, hơn nữa người gửi quà lại gửi chuyển phát nhanh đến, đẳng cấp như vậy cũng không ổn tí nào, chắc chắn mình không đồng ý đâu!”, Tống Thi Vũ khịt mũi: “Chắc là tặng đồ gì ăn vặt thôi!”
Mục Thu Nghi ở một bên nghịch ngợm lấy dao bếp từ trong bếp rồi mở hộp ra.
Hai người phụ nữ đột nhiên đồng thanh kêu lên.
"Đây là......"
"Quả bom hẹn giờ..."
Ngay sau khi mở chiếc hộp ra, quả bom đã được kích hoạt.
Thời gian trên đó chỉ có mười giây.
"Thi Vũ! Chạy...", Mục Thu Nghi kêu lên kinh hoàng.
Nhưng thời gian này thực sự quá ngắn, còn không đủ cả thời gian cho người ta kịp phản ứng.
Mục Thu Nghi chạy ra ngoài được mấy bước, quay đầu nhìn lại vẫn thấy Tống Thi Vũ còn đứng ngây người, cô lập tức quay lại định kéo cô ấy cùng chạy, nhưng thời gian hiển thị trên quả bom chỉ còn lại ba giây!
"Ba!”
"Hai!”
Trong cơn tuyệt vọng, cô trực tiếp ôm lấy Tống Thi Vũ: “Muốn chết thì cùng chết!”
Bùm...
Quả bom rung nhẹ, ngay sau đó nó bắt đầu bốc khói.
Cơ thể mỏng manh của Tống Thi Vũ đã run lên vì sợ hãi, đôi môi cô trở nên trắng bệch.
"Hình... hình như là... giả..."
Mục Thu Nghi cũng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hô hấp trở nên không đều: “Giả à?”
Quay đầu nhìn lại, quả bom trong hộp vẫn đang bốc khói, đồng hồ bấm giờ hiển thị thời gian trên đó cũng không hiển thị nữa.
"Ai lại đùa ác như vậy chứ, thật là vô vị!”
Kính coong...
Đúng lúc này một tiếng chuông cửa khác vang lên,
“Để mình mở!”, Mục Thu Nghi bước ngay tới và trầm giọng nói.
Khi bước đến cửa, cô hít thở sâu vài hơi trước khi kéo cửa ra.
Mạc Phong tay xách đồ đạc, nhướng mày nhếch mép cười: “Vợ à, em có nhớ anh không?”
“Có phải anh làm không?”, cô cau mày nói.
Điều này không khỏi khiến đầu óc Mạc Phong xuất hiện một loạt các dấu chấm hỏi. Trong đầu lập tức hồi tưởng về những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, rốt cuộc đang nói về chuyện nào nhỉ?
"Anh đã làm cái gì? Sao anh không hiểu gì hết trơn vậy?”, Mạc Phong gãi đầu khó hiểu.
Mục Thu Nghi nắm lấy cổ áo của anh kéo đến phòng khách, chỉ vào quả bom giả đang bốc khói và nói: "Có phải anh chơi khăm không?”
"Anh...", Mạc Phong đưa tay cầm lấy vật đang bốc khói với vẻ mặt kinh ngạc, lông mày anh chợt cau lại, đây đâu phải là bom giả, là thật mà! Chỉ là dây dẫn đã được rút ra, nếu dây dẫn được nối với biệt thự này, nó sẽ bị nổ tung ngay lập tức.
Đây không còn là mức độ của một trò đùa, nó là một mối đe dọa!
Thấy Mạc Phong không lên tiếng, Mục Thu Nghi tiến lên đá anh một cái: “Tôi biết ngay là anh mà! Thật là vô vị, vừa rồi dọa chúng tôi chết khϊế͙p͙!”
"Không phải là anh thấy áp lực của hai người lớn quá nên mới góp vui sao. Đấy có sao đâu, ngược lại còn giúp cho quan hệ của hai chị em tốt hơn nữa rồi đấy, không phải sao?”, anh cười gượng nói: “Anh đem cái này ném đi đã, lát nữa nấu cơm cho hai người ăn!”
Mục Thu Nghi trừng mắt nhìn anh nói: "Đáng ghét, mau quay về nấu cơm đấy!”
Những lời này nghe thì như đang tức giận, nhưng thực ra là đang làm nũng.
Trong vô thức, cô đã trở nên dựa dẫm vào anh mà khó lòng dứt bỏ được, cô đã quen với việc ăn cơm Mạc Phong nấu mỗi ngày.
Tống Thi Vũ vẫn cứ đứng yên ở một bên, đôi mắt vô hồn.
Mạc Phong ôm chiếc hộp bước ra cửa, lon ton chạy đến hồ nước rồi mới dừng lại.
Quăng nó lên trời, con dao bướm trên tay anh tuột khỏi còng.
Con dao vút lên vút xuống, hai luồng sáng trắng lóe lên trong không khí.
Loạch xoạch...
Chiếc hộp nát bươm, cả quả bom cũng bị tách thành bốn mảnh và rơi xuống đất.
Bom C4 chuyên nghiệp, nếu vừa rồi không cố ý cắt đứt dây chì, thì không chỉ biệt thự này, mà các công trình xung quanh cũng đều gặp tai họa rồi.
Bộp...
Một mảnh giấy nhỏ được gấp lại rơi xuống đất.
Anh lập tức cúi người nhặt nó lên và mở ra xem, con ngươi Mạc Phong đột nhiên mở to.
Trên đó viết: “Nếu còn không quay lại, thứ lần sau được gửi tới sẽ không còn là một quả bom không có dây dẫn nữa, tự mình lo liệu đi!”