Cái gọi là lối vào chỉ là một cửa động nhỏ. Có không ít người đứng tập trung ở đây. Cả thảy tầm hơn trăm người.
Đám đông túm năm tụm ba. Họ cầm một tấm bản đồ như đang nghiên cứu thứ gì đó hoặc là đang phát cho nhau thuốc, binh khí. Có không ít người mang theo dao, kiếm hoặc ám khí.
Những tia sáng sắc lẹm khiến người ta không khỏi ớn lạnh. Điều mà Lâm Chính ngạc nhiên hơn cả là những người này không chỉ chuẩn bị binh khí như dao, kiếm mà còn chuẩn bị cả súng đạn, thậm chí còn nhìn thấy cả khẩu RPG.
Lâm Chính ngạc nhiên lắm. Xem ra người của Đông Hoàng Giáo cũng rất thức thời. Vì dù sao thì bây giờ đã không còn là thời cổ đại nữa.
Lâm Chính tìm một góc ngồi xuống và nhắm mắt dưỡng thần. Người của Cổ Linh Đường lần lượt bước vào. Bọn họ tập trung trước cửa, nhìn về phía Lâm Chính và xì xầm to nhỏ.
Có lẽ thấy người của Cổ Linh Đường bàn tán về Lâm Chính nhiều quá nên những người khác cũng quay qua nhìn anh.
Trịnh Đan cũng nhanh chóng có mặt. Cô ta dẫn người vây lấy Lâm Chính. Đương nhiên họ chỉ vây lại chứ không làm gì cả. Bởi vì đây là lối vào của đại hội Đông Hoàng. Khi đại hội chưa bắt đầu thì không ai được làm loạn, đây là quy tắc. Mặc dù quy định không nhiều nhưng không ai dám phá vỡ, vì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Để lát nữa xem anh còn dám ngông cuồng không”.
“Tôi nhất định sẽ khiến anh phải quỳ xuống xin tha tội”
“Nhìn cũng đẹp trai đấy, đáng tiếc não tàn. Dám đối đầu với Cổ Linh Đường thì giữ làm sao được”.
“Đúng vậy, hi vọng lát nữa anh ta vẫn còn giữ được vẻ điềm tĩnh như thế này”.
Tiếng xì xầm vang lên. Lâm Chính chẳng có cảm giác gì. Trịnh Đan nheo mắt nhìn anh giống như đang suy nghĩ gì đó.
Đúng lúc này, có thêm một nhóm người nữa bước vào. Tất cả trở nên im lặng. Đám người Trịnh Đan cũng khẽ giật mình, vội vàng quay qua nhìn. Họ thấy một nhóm nam nữ mặc trang phục màu đen.
“Trịnh sư tỷ! Là Tây Môn Đao!”, một người kêu lên. Trịnh Đan nhìn thấy một người đàn ông dắt một cây đao ở eo thì tái mặt.
“Không hay rồi, là người của Cuồng Đao Đường”
“Sao họ…lại tới đây?"
“Không phải họ ở cửa phía Đông sao? Sao lại tới cửa này báo danh?”
“Tệ rồi”, người của Cổ Linh Đường đều xám mặt. Ai cũng lùi về sau một cách vô thức. Họ tỏ ra sợ hãi và lưỡng lự.
“Ấy, đây chẳng phải là các vị sư đệ, sư muội của Cổ Linh Đường sao?”, người đàn ông tên Tây Môn Đao nhếch miệng cười và liếc nhìn Trịnh Đan.
“Trịnh Đan biết trốn thật đấy, chạy tới cửa Nam báo danh cơ à. May mà tôi nắm được thông tin sớm. Lần này để xem cô chạy đi đâu nhé", Tây Môn Đao cười hi hi.
“Tây Môn sư huynh, em của anh không phải do tôi hại chết. Tôi thật sự bị oan. Tôi bị oan”, Trịnh Đan vội vàng nói.
“Cô bị oan sao? Hừ! Cô nghĩ tôi sẽ tin cô? Hôm đó em trai tôi ở cùng cô, chẳng được mấy chốc đã trở thành cái xác không hồn. Không phải cô giết thì là ai? Trịnh sư muội, em trai tôi thích cô lâu như vậy. Giờ nó không còn nữa, cô có thể cùng xuống dưới với nó không? Để tránh nó cảm thấy cô đơn”, Tây Môn Đao cười nham hiểm.
Trịnh Đan sợ tới mức suýt ngã ra đất. Cô ta vội vàng lùi về phía sau, không dám nói chuyện với Tây Môn Đao nữa.
“Tây Môn sư huynh, sư phụ của chúng tôi cũng sắp tới rồi. Hi vọng anh đừng làm loạn, nếu không sư phụ của chúng tôi sẽ tức giận đấy”.
Một đệ tử bước tới nói đỡ cho Trịnh Đan. Thế nhưng vừa dứt lời....
Bốp! Một cú tát giáng mạnh xuống người đệ tử. Người này lập tức nổ đom đóm mắt, ngồi phịch xuống đất. Mặt hằn đỏ vết tay và miệng thì rớm máu.
“Sư đệ”.
“Tây Môn sư huynh, sao anh có thể đánh người chứ?”
“Anh muốn phá vỡ quy tắc ở đây sao?”, đám người Cổ Linh Đường tức giận lao lên.
“Quy tắc? Hừ, chúng tôi chỉ dạy dỗ những đệ tử không biết phép tắc chứ có giết ai đâu. Huống hồ, lát nữa Cuồng Đao Đường của chúng tôi vào trong, đoạt được nhẫn Đông Hoàng, trở thành giáo chủ thì những quy tắc này còn ràng buộc nổi chúng tôi không đây?”, Tây Môn Đao khinh khỉnh nói.
“Anh…”, đám đông tức lắm. Trịnh Đan vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
“Ngoài ra, đừng có đặt hi vọng vào sư phụ của các người. Sư phụ của chúng tôi đã tìm được vị trí của sư phụ các người rồi. Giờ có lẽ ông ta không tới được đâu! Chẳng ai giúp được các người hết”, Tây Môn Đao bật cười.
Dứt lời, đám đông sợ hết hồn, không dám lên tiếng nữa. Lẽ nào Cổ Linh Đường sẽ bị tiêu diệt ở đây thật sao?
Rất nhiều người đều có suy nghĩ như vậy. Bọn họ biết mối ân oán giữa Cổ Linh Đường và Cuồng Đao Đường.
Có điều chuyện này không liên quan gì tới Lâm Chính. Người của Cổ Linh Đường gặp rắc rối là chuyện tốt với anh. Ít nhất thì anh cũng bớt đi được rắc rối và càng có nhiều tinh lực hơn để tìm nhẫn.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Tôi nói cho anh biết Tây Môn Đao, anh đừng ngông cuồng. Nếu không…thì Lâm sư huynh của chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu”.
“Lâm sư huynh nào?”
“Chính…chính là người kia”, dứt lời, Trịnh Đan bè chỉ tay về phía Lâm Chính.
Cả đám bèn quay qua nhìn anh.
Lâm Chính hết hồn.