Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

chương 1157

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trịnh Đan vừa dứt lời, Lâm Chính lập tức trở thành tiêu điểm. Cả đám đông loạt quay qua nhìn anh.

Ai trông cũng hiếu kỳ.

Lâm Chính chỉ chau mày. Anh không thích bị người khác lợi dụng. Hơn nữa còn bị kẻ địch của mình lợi dụng.

Trịnh Đan đúng là một kẻ giảo hoạt. Cô ta biết người của Cuồng Đao Đường không biết anh nên đã đẩy anh ra đỡ đạn. Bởi vì Lâm Chính đứng gần đám người của Cổ Linh Đường nhất. Người không biết thì sẽ tưởng anh là thành viên của họ thật.

“Lâm sư huynh sao? Người này là ai vậy?”

“Chưa gặp bao giờ”.

“Từ khi nào mà Cổ Linh Đường lại có người này thế?”, người của Cuồng Đao Đường nhìn nhau, cảm thấy nghi ngờ.

Tây Môn Đao mặc kệ. Hắn liếc nhìn Lâm Chính, cười lạnh lùng: “Nhóc, anh là sư huynh của bọn họ à? Vậy lát nữa có phải là anh sẽ đấu trước với chúng tôi vài chiêu không?”

“Tôi là người của Thanh Hà Đường”, Lâm Chính lấy lệnh bài ra giơ trước mặt họ.

Trịnh Đan thấy vậy vội vàng bước lên giữ Lâm Chính lại và trách móc: “Ây da sư huynh. Tôi đưa lệnh bài của bố cho anh là muốn anh vào lúc quan trọng sẽ đứng ra bảo vệ Thanh Hà Đường, giết những kẻ không nghe theo. Anh hà tất phải dùng cho đám chó mèo này! Người của Cuồng Đao Đường chỉ là đám phế vật thôi. Anh chỉ cần dùng một tay là giải quyết được bọn họ”.

Lâm Chính chau mày. Trịnh Đan là con gái của Trịnh Lạc. Điều này ai cũng biết nên người của Cuồng Đao Đường cũng vậy. Thế nên lời nói của Trịnh Đan đương nhiên là có cơ sở.

Tây Môn Đao quả nhiên gật đầu: “Thú vị đấy! Trước đó tôi nghe nói Cổ Linh Đường định thôn tính Thanh Hà Đường. Ông già Trịnh Lạc không chịu, giờ xem ra Thanh Hà Đường đã bị Cổ Linh Đường nuốt gọn rồi. Đến cả lệnh bài cũng giao cho anh. Người anh em, địa vị của anh ở trong Cổ Linh Đường không hề thấp nhỉ".

“Xem ra giờ tôi nói gì cũng vô ích”, Lâm Chính cất lệnh bài đi, nói bằng vẻ vô cảm.

“Người của Đông Hoàng Giáo chưa bao giờ giải quyết ân oán bằng miệng hết”, Tây Môn Đao mỉm cười.

Lâm Chính gật đầu, không nói gì. Trịnh Đan nhếch miệng cười, để lộ vẻ quỷ dị.

“Sư tỷ, chiêu này tuyệt quá”, người đứng bên cạnh lẳng lặng giơ một ngón tay lên.

“Người họ Lâm này thực lực cũng không tệ. Nếu như Tây Môn Đao mà đối đầu với anh ta thì chúng ta không có gì phải lo lắng cả. Tới khi đó chúng ta rút, người của họ sẽ không có thời gian làm gì chúng ta đâu. Ha ha. Coi như là chúng ta giải quyết được rắc rối lớn”, người đàn ông bên cạnh mỉm cười.

Thế nhưng vừa dứt lời thì Trịnh Đan đã giáng cho hắn một phát tát.

“Đồ óc lợn này”, Trịnh Đan chửi.

“Sư tỷ, tôi…tôi làm sao cơ ạ?”, người đàn ông tỏ ra ấm ức.

“Đồ ngốc! Nếu như người của Cuồng Đao Đường mà đối đầu với Lâm Chính thì chúng ta cần gì phải trốn. Ngồi làm ngư ông đắc lợi không phải hơn sao?”, Trịnh Đan trợn ngược mắt và hừ giọng: “Người của Cuồng Đao Đường và cả Lâm Chính đều là kẻ địch của ta. Nếu giờ có thể giải quyết được họ thì mới gọi là bớt rắc rối và chúng ta cũng dễ giải thích với sư phụ”.

“Sư tỷ nói đúng”, thế là người này hai mắt sáng rực, vội vàng hùa theo. Những người bên cạnh cũng mỉm cười, đồng loạt giơ ngón tay cái lên với Trịnh Đan.

Thính lực của Lâm Chính rất tuyệt. Mặc dù Trịnh Đan nói rất nhỏ nhưng Lâm Chính đều nghe rõ mồn một.

Thế nhưng Lâm Chính không quan tâm. Mục đích của anh không phải là những người này. Và họ chưa bao giờ được anh coi ra gì. Anh cũng không có sức mà đi để tâm.

Lúc này, một bóng hình bước vào. Không gian trở nên im lặng. Tất cả nín thở, vội vàng nhìn người này.

Đó là một người đàn ông mặc trang phục màu xanh lam. Người đàn ông đeo khẩu trang, nhìn không rõ mặt. Đến cả tóc cũng quấn kín, chỉ hở đôi mắt. Trong tay người này là một chiếc lọ tinh tế.

Trong chiếc lọ có một sợi dây. Bước đi của người này chắc nịch, hai tay bưng chiếc lọ, cứ thế tiến vào.

Sau đó người này cẩn thận đặt chiếc lọ xuống.

“Bắt đầu rồi!”, Trịnh Đan hít một hơi thật sâu và nói khẽ. Đám đông bước tới.

“Tránh ra! Tất cả tránh ra!”, người của Cuồng Đao Đường không cho họ đi, cứ thế đẩy ra. Những người bị đẩy tức lắm nhưng không dám nói gì.

Người của Cổ Linh Đường cũng vậy.

Lúc này người đàn ông mặc đồ màu lam lấy ra một hộp quẹt rồi lại lấy ra một chiếc đồng hồ và nhìn giờ.

Đám đông nín thở, ai cũng cảm thấy thần kinh căng như dây đàn.

Người này đột nhiên cất đồng hồ đi và lập tức châm lửa vào sợi dây.

Xoẹt xoẹt. Sợi dây được đốt cháy.

Bùm! Chiếc lọ nổ tung, một đường sáng phóng vọt lên trời và nổ lớn. Hình một con rồng xuất hiện trên không trung.

Đồng thời từ bốn phương tám hướng cũng bắt đầu xuất hiện những hình thù khác như sư tử, hổ báo, chim ưng.

Có vẻ như lối vào từ các hướng đều đồng thời phát đi tín hiệu. Người mặc đồ màu lam lên tiếng: “Tôi tuyên bố, đại hội Đông Hoàng chính thức bắt đầu. Các vị đệ tử, mời vào trong tìm nhẫn Đông Hoàng!"

Dứt lời, một tảng đá lớn lập tức đổ xuống, một con đường đi vào thủ phủ của ngọn núi xuất hiện. Tất cả nín thở.

“Lao lên!”

“Đi giành lấy nhẫn, mau lên!”

“Đi tìm đi!’

“Tập trung về chỗ sư phụ!”, cả đám gào lên và điên cuồng lao về phía trước. Người của Cổ Linh Đường và Cuồng Đao Đường cũng hành động.

Lâm Chính nhanh hơn một bước thế nhưng anh vừa mới đạp chân thì đã bị vô số những bóng hình khác giữ lại.

Đó là người của Cuồng Đao Đường. Bọn họ rút đao ra chĩa về phía Lâm Chính.

“Người anh em, sao vội thế? Giải quyết ân oán này đã rồi đi tìm nhẫn cũng chưa muộn mà”, Tây Môn Đao mỉm cười, rút đao ra.

Đó là một thanh đao phát ra ánh sáng màu đỏ trông vô cùng quỷ dị. Khoảnh khắc thanh đao được rút ra, mùi máu tanh lan ra bốn phía.

Thật đáng sợ.

Lâm Chính chau mày. Trịnh Đan dẫn theo người của Cổ Linh Đường trốn tới một dốc núi nhỏ nhìn về phía anh. Chỉ cần hai bên sứt đầu mẻ trán thì cô ta sẽ cho người lao ra thu dọn tàn cục và xử lý cả hai bên luôn. Bởi vì trong đại hội này…giết người không vi phạm gì cả.

“Anh sẽ bị thua đấy”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.

“Anh chắc chứ?”, Tây Môn Đao siết chặt thanh đao và bước tới.

“Tôi muốn khuyên anh bình tĩnh, nhưng anh đã nói là người của Đông Hoàng Giáo không dùng miệng để giải quyết vấn đề nên đã vậy thì tôi đành giải quyết các người trước vậy”.

Lâm Chính lắc đầu, bước về phía Tây Môn Đao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio