Chương 1518 Cô gái tóc ngắn khóc lóc, đau lòng tuyệt vọng. Tô Tiểu Khuynh không chịu được nữa, nghiến răng hét lớn: “Dừng tay! Tôi quỳ!”. Câu nói này khiến nhiều người xung quanh chú ý. “Vậy thì quỳ đi!”, Hà Thiến cười hì hì nói. “Tiểu Khuynh!”, cô gái tóc ngắn kéo tay cô ấy, khóc lóc. “Không sao đâu, là mình đã liên lụy đến cậu, xin lỗi cậu”, Tô Tiểu Khuynh lau nước mắt nơi khóe mắt, sau đó xoay người, định quỳ xuống trước mặt Hà Thiến. Xung quanh toàn là bạn học đang vây xem. Đã có người báo cảnh sát, nhưng rõ ràng không kịp nữa. Hà Thiến cười khẩy không thôi. Tô Tiểu Khuynh mà quỳ xuống thật thì coi như đời này hủy, đến lúc đó cả trường đều sẽ cười nhạo cô. Chuyện này sẽ gây tổn thương rất lớn đến tâm lý cô, thậm chí… là chí mạng! Thế nhưng! Lúc này cô đã không còn lựa chọn nào khác… Tô Tiểu Khuynh nhắm mắt lại, đầu gối trắng nõn dần dần khuỵu xuống. Cô gái tóc ngắn cũng sắp suy sụp. Ngay khi ấy, một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên cạnh. “Cô chủ, Chủ tịch Lâm phái tôi đến đón cô, mời cô lên xe”. Tất cả mọi người đều bàng hoàng, quay qua nhìn thì thấy một lượng lớn những chiếc xe thương vụ màu đen đang lái tới trước cổng. Một nhóm đàn ông cao to mặc vest, đeo kính đen trông như vệ sĩ bước xuống xếp thành hai hàng. Có tới gần trăm người như thế đứng dối diện với Tô Tiểu Khuynh Tô Tiểu Khuynh sững sờ. Tóc đỏ hoe cũng giật mình. Đám thanh niên định vây đánh kia cũng đột nhiên khựng lại, đứng ngây như phỗng nhìn cảnh tượng trước mặt. “Những người này là ai vậy?” “Trông hoành tráng quá, vệ sĩ của đại gia nào đó trong trường mình à?” “Đại gia nào mà chơi lớn thế. Khoa trương quá”. Những học sinh xung quanh cũng nhao nhao lên chỉ trỏ. Thậm chí có không ít người qua đường cũng dừng lại để xem. E rằng người đứng đầu Giang Thành cũng chưa chịu chơi được tới mức này. Khoảnh khắc này, bầu không khí như đặc quánh. “Các người là ai vậy?”, Tô Tiểu Khuynh há hốc miệng, lắp bắp hỏi. “Cô Tô, chúng tôi được chủ tịch Lâm cử đến đón cô về. Mời cô lên xe”, một người vệ sĩ đứng đầu cung kính nói. “Chủ…chủ tịch Lâm sao? Tôi không biết chủ tịch Lâm nào cả”, Tô Tiểu Khuynh tỏ ra hoang mang. Cô gái tóc ngắn bên cạnh vội lao lên, chộp lấy cổ tay Tiểu Khuynh và lắc nhẹ: “Tiểu Khuynh, mặc kệ đi, để họ cứu chúng ta, cứu anh trai của mình đi…” Tiểu Khuynh nghe thấy vậy cũng bừng tỉnh, vội vàng nói với vẻ lo lắng: “Xin các anh hãy giúp chúng tôi, giúp chúng tôi báo cảnh sát có được không? Bạn của tôi sắp bị người ta đánh chết rồi”. “Cô Tô đã nói thì chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng không cần báo cảnh sát đâu. Chuyện này cứ giao cho chúng tôi”, người vệ sĩ gật đầu, phất tay. Ngay sau đó, đám vệ sĩ lao lên ghì chặt thanh niên tóc đỏ và thanh niên tóc vàng. Trong nháy mắt, tất cả đã bị kiểm soát. Bọn họ không có cả cơ hội để phản kháng lại.