Chương 1519 “Các người làm gì vậy?” “Thả tôi ra”. “Các người là ai? Có biết…đại ca của tôi là ai không? Các …người chán sống rồi chắc!” Đám anh Long kêu rú lên. Thế nhưng giọng của chúng run rẩy lắm, có lẽ chúng đang cảm thấy rất sợ hãi. Bọn chúng chỉ là một đám cắc ké, thích ức hiếp đám học sinh trong trường mà thôi, còn lúc mà gặp người lớn thật thì sợ sun cả người lại. “Các người làm gì vậy? Mau buông ra, rồi biến đi!”, Hà Thiến hoàn hồn lập tức đạp về phía những kẻ đang kiểm soát anh Long để bắt họ phải buông tay. Thế nhưng cú đạp của cô gái này chỉ giống như gãi ngữa cho đám vệ sĩ. Người vệ sĩ chau mày, không hề ra tay mà chỉ quay qua hỏi: “Đội trưởng, cô gái này cũng là bạn của cô Tô ạ?” Người đội trưởng quay qua nhìn Tô Tiểu Khuynh. Tô Tiểu Khuynh định lên tiếng thì cô gái tóc ngắn đã la toáng lên: “Không phải, cô ta không phải, cô ta là kẻ định hại cô Tô của các anh đấy!” “Vậy sao?” Người đội trưởng lập tức tối mặt: “Chủ tịch Lâm đã nói, những người hại cô Tô phải lập tức đưa tới gặp chủ tịch! Nói như vậy thì tất cả những người này đều phải đúng không?” “Đúng vậy, tất cả. Bọn họ ép cô Tô của các anh phải quỳ xuống, tự tát vào mặt mình đấy. Những chuyện này các bạn học xung quanh đều nhìn thấy cả, chắc chắn không thể là giả được”, cô gái tóc ngắn cuống lên nói. “Cô…”, Hà Thiến thất kinh. Tô Tiểu Khuynh nghe thấy vậy thì cuống cả lên, vội vàng kéo tay áo cô gái tóc ngắn và nghẹn ngào: “Cậu đừng gây thêm rắc rối nữa. Những người vệ sĩ này có thể nhận nhầm đấy, nếu như để họ biết được mình không phải người họ cần bảo vệ thì coi như xong đời…” “Không sao đâu Tiểu Khuynh, dù thế nào thì cũng phải giải quyết những người này đã. Nếu như lần này để họ bình an vô sự rời đi thì sau này e rằng chúng ta có muốn đi học cũng không được nữa đâu. Lần này coi như ông trời giúp chúng ta. Chúng ta phải dạy dỗ cho họ một trận ra trò. Huống hồ nếu Hà Thiến biết sau lưng cậu có một thế lực lớn như vậy thì sau này cô ta cũng sẽ không dám làm gì cậu nữa”, cô gái tóc ngắn nói. “Chuyện này…”, Tô Tiểu Khuynh do dự. Người đội trưởng đôi vệ sĩ chỉ phất tay: “Lôi tất cả những người này lên xe”. “Vâng, đội trưởng”, đám vệ sĩ lao tới đưa tên tóc đỏ, tóc vàng và cả Hà Thiến cũng như đồng bọn của chúng dúi lên xe. “Các người định làm gì vậy?” “Chúng tôi vô tội! Chúng tôi vô tội!” “Thả chúng tôi ra! Giết người! Giết người rồi!” Đám Hà Thiến sợ hãi lắm, la hét ầm ĩ. Có vài người cảm thấy sự tình bất ổn bèn lấy điện thoại ra. Nhưng vô ích, cả đám người Hà Thiến đã bị đẩy lên xe. “Thưa cô, cô đi cùng chúng tôi!”, đội trưởng đội vệ sĩ cung kính nói. “Chuyện này…được…nhưng tôi phải xem tình hình bạn tôi thế nào đã?”, Tô Tiểu Khuynh hít một hơi thật sâu rồi gật đầu. Mặc dù cô bé không biết những người này là ai nhưng dù thế nào họ gọi cô là Cô Tô thì có lẽ sự việc cũng không đến nỗi tệ. “Không có gì, bạn của cô cũng là bạn của chúng tôi. Chúng tôi lập tức đưa họ tới bệnh viện tư nhân để họ chăm sóc cho bạn của cô”, đội trưởng đội bảo vệ nói. Cô gái tóc ngắn cùng người thanh niên mặc sưng vù đứng bên cạnh đều sững sờ.