Chương 1748 “Đúng vậy”, Phương Thị Dân sải bước đi vào, nhìn thoáng qua hiện trường, thờ ơ nói: “Được rồi, Gia Hào, chúng tôi không có nhiều thời gian, ông mau tìm người thu dọn đi, sau đó chúng ta sẽ mở cuộc họp, hãy nói cho chúng tôi biết toàn bộ sự việc!” “Được… Được! Luật sư Phương, luật sư Phan, luật sư Thu, mời đi lối này!” Khang Gia Hào hoàn hồn lại, vội vàng chào hỏi. Đoàn người ngay lập tức đi vào phòng họp. … Bên trong phòng làm việc của Dương Hoa. Lâm Chính đứng trước cửa sổ sát đất, lạnh lùng nhìn đám người tiến vào văn phòng luật sư. Lúc này, chuông điện thoại vang lên. “Nhóc con, tôi đã dẫn người tới cho cậu rồi, thế nào? Tôi không thất hứa chứ?”, đầu bên kia điện thoại truyền đến một tràng cười sang sảng. “Lời nói của ông Trịnh rất có trọng lượng, ông đã mở lời thì sao bọn họ dám không tới chứ? Lần này cảm ơn ông, nếu không nhờ ông, bọn họ không có khả năng xuất hiện ở văn phòng luật sư!” Lâm Chính cười nhạt. “Hừ, đâu có! Cậu cống hiến cho quốc gia nhiều như vậy, tôi cảm ơn còn không kịp đấy! Mấy phương thuốc của cậu đã nâng cao hiệu quả chiến đấu của quân đội rất nhiều! Ha ha, bây giờ quân đội của chúng ta ở nước ngoài có thể nói là vô địch, các nước xung quanh đều phải khiếp sợ! Đây đều là công lao của cậu!” “Đại thống lĩnh quá khen”. “Được rồi, chúng ra không nói chuyện nữa, tôi biết cậu còn có chuyện gấp cần xử lý, cậu làm việc của mình trước đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi”. “Cảm ơn”. Lâm Chính cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, Mã Hải đẩy cửa bước vào. “Chủ tịch Lâm”, “Xảy ra chuyện gì à?” “Phạm Lạc và Văn Lệ tới… muốn nói chuyện với cậu”, Mã Hải cung kính nói. “Được, để bọn họ vào đi”. Lâm Chính gật đầu. Mã Hải đi ra ngoài. Một lúc sau, Phạm Lạc đeo kính râm, khoác một chiếc áo gió, ôm Văn Lệ cực kỳ kiêu ngạo bước vào văn phòng. Nhìn thấy Lâm Chính mặc âu phục ngồi ở bàn làm việc, Phạm Lạc không khỏi nhếch mép, thoải mái ngồi xuống sô pha. Vênh váo đắc ý… Đó có lẽ là cách để mô tả loại người này! “Tôi nói này Chủ tịch Lâm… Lợi hại đấy, công ty của anh đúng là hoành tráng! Chắc là kiếm được rất nhiều tiền nhỉ?”, Phạm Lạc nhìn ngó xung quanh, híp mắt cười nói. “Anh Phạm có chuyện gì không?” Lâm Chính chậm rãi hỏi. “Chuyện gì ư?”