Chương 4229 “Sao nào? Ông không nhìn ra sao? Mạc Tâm cung chủ đã nhìn trúng 10 giọt Lạc Linh Huyết trên người cậu Lâm Chính này! E rằng bà ta đã có ý định lấy nó ngay từ đầu, nhưng Lạc Linh Huyết thuộc sở hữu của Lâm Chính, nên bà ta không có bất cứ lý do gì. Bây giờ xảy ra chuyện này, bà ta liền danh chính ngôn thuận lấy lý do bảo quản để bắt cậu ta nhả ra. Lâm Chính vì Nhị tôn trưởng mới ra mặt mạo phạm Mạc Tâm, bây giờ Mạc Tâm lại lệnh cho Nhị tôn trưởng lấy Lạc Linh Huyết của Lâm Chính, Lâm Chính đưa hay là không đưa đây? Nếu không đưa thì chính là làm trái lệnh thầy, cậu ta còn lý do gì để làm khó nhà họ Trác nữa? Như vậy, Lâm Chính vừa không làm gì được nhà họ Trác, mà Mạc Tâm cũng có cớ xử lý Lâm Chính! Như vậy chẳng phải quá tuyệt sao?”. “Nhưng… nếu Nhị tôn trưởng không nghe lệnh của Mạc Tâm thì sao?”. “Không thể nào! Nhị tôn trưởng nổi tiếng trung thành với thiên cung! Dù phải chịu uất ức lớn đến đâu, ông ta cũng chỉ nhẫn nhịn, chắc chắn ông ta sẽ không vì Lâm Chính mà làm trái mệnh lệnh của cung chủ”, Nghiêm Tàng Hải lắc đầu cười nói. “Ồ, nếu vậy thì chẳng phải Lâm Chính cưỡi hổ khó xuống sao? Thú vị! Thú vị! Ha ha!”, người bên cạnh vỗ tay cười lớn. “Cứ yên lặng quan sát đi, xem Nhị tôn trưởng giải quyết thế nào”. Mọi người tiếp tục hóng hớt. Nhị tôn trưởng đứng bất động, cúi đầu im lặng, hiển nhiên đang rất đấu tranh. Lâm Chính đanh mắt lại, cũng đang suy nghĩ đối sách. Nhưng đúng lúc này, Thiên phó chưởng môn bỗng đứng ra, nói thẳng: “Mạc Tâm cung chủ, bà làm cái gì vậy? Thân là trưởng bối, sao bà lại làm khó vãn bối như vậy? Bà làm thế không sợ mất mặt sao?”. “Thiên phó chưởng môn, đây là chuyện của thiên cung Trường Sinh chúng tôi, không liên quan đến Tử Huyền Thiên các ông”. “Lâm Chính sắp gia nhập Tử Huyền Thiên, sao lại không liên quan đến chúng tôi chứ?”. Thiên Diệp hừ một tiếng, nói với Lâm Chính: “Nhóc Lâm, cậu đừng sợ! Chỉ cần cậu lên tiếng đồng ý gia nhập Tử Huyền Thiên, chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ cậu!”. “Hỗn xược!”. “To gan!”. “Thiên phó chưởng môn! Ông coi thiên cung Trường Sinh chúng tôi là nơi nào hả?”. Đám tôn trưởng và điện chủ nổi giận đùng đùng, lập tức lên tiếng mắng mỏ. “Hừ, một lũ hữu danh vô thực, chưa đến lượt các ông chõ mũi vào đâu!”, Thiên phó chưởng môn tỏ vẻ khinh bỉ, lạnh lùng hừ một tiếng. “Ông…” Mọi người tức điên lên, nhưng không dám ra tay. Tuy Thiên Diệp chỉ là phó chưởng môn, nhưng thực lực của ông ta sâu không lường được, ở đây ngoài Mạc Tâm cung chủ ra, chắc là không ai có thể đối phó được với ông ta. Nhưng hiển nhiên những lời nói của Thiên Diệp cũng đã chọc giận Mạc Tâm. Bà ta chậm rãi đứng lên, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo. Rõ ràng đã có ý định ra tay. “Xin cung chủ bớt giận, có thể để tôi hỏi Lâm Chính mấy câu không?”, đúng lúc này, Nhị tôn trưởng im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng. “Ông muốn hỏi gì cậu ta?”, Mạc Tâm trầm giọng hỏi. “Tuy Lâm Chính là đồ đệ của tôi, nhưng tôi chỉ là một sư phụ hờ, sao có thể quyết định được chuyện Lạc Linh Huyết chứ?”. Nhị tôn trưởng khàn giọng nói, rồi xoay người nhìn về phía Lâm Chính: “Lâm Chính, nếu cậu không giao Lạc Linh Huyết ra, e là sẽ khó thoát thân, nhưng tôi tôn trọng cậu, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, cậu có bằng lòng giao Lạc Linh Huyết ra không?”.