Chương 4230 Lâm Chính lặng lẽ nhìn ông ta một lát, rồi khẽ lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi”. “Vậy được”. Nhị tôn trưởng gật đầu, trầm giọng nói: “Cậu đi đi, hãy rời khỏi thiên cung, nơi này không có chỗ cho cậu dung thân nữa”. Lâm Chính có chút kinh ngạc. Nhị tôn trưởng nói vậy là có ý gì? “Đi? Đi đâu hả? Hôm nay Lâm Chính không giao Lạc Linh Huyết ra thì đừng hòng ra khỏi cánh cửa này!”, Tam tôn trưởng cuống lên, lập tức quở trách, rồi vung tay lên định bảo các đệ tử bắt Lâm Chính lại. Nhưng đúng lúc này, Nhị tôn trưởng bỗng nhảy tới trước mặt Lâm Chính, phẫn nộ quát: “Ai dám động đến cậu ấy?”. Tất cả mọi người đều kinh ngạc. “Nhị tôn trưởng, ông muốn làm gì hả? Tạo phản sao?”, Tam tôn trưởng ngạc nhiên kêu lên. “Lâm Chính là đồ đệ của tôi, ai dám động đến cậu ấy chính là động đến tôi! Tất cả tránh ra, nếu không tôi giết không tha!”, Nhị tôn trưởng tức giận gầm lên. Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người của thiên cung Trường Sinh đều há hốc miệng. Nhị tôn trưởng vì Lâm Chính… mà làm trái lệnh của Mạc Tâm cung chủ sao? Ông ta bị mất trí à? Đây có còn là Nhị tôn trưởng mà mọi người quen thuộc không vậy? “Tôn trưởng, ông… cần gì phải vậy?”, Lâm Chính cũng vô cùng ngạc nhiên, tâm trạng phức tạp nói. “Đừng nói những lời vô ích đó nữa, Lâm Chính, cậu mau đi đi! Có tôi đây, không ai động đến cậu được đâu!”, Nhị tôn trưởng cắn răng nói. “Sư phụ!”. “Đi!”. Nhị tôn trưởng đã bất chấp tất cả, quyết định liều một lần này. Cho dù người ông ta đối mặt là Mạc Tâm cung chủ. Cho dù hành động này có nghĩa là phản bội thiên cung. Nhưng ông ta… vẫn không chút do dự. Ông ta biết mình không tự thẹn với lòng. Nhưng Lâm Chính không rời đi. Không nói tới việc anh có muốn đi hay không, kể cả anh muốn đi thì người của thiên cung Trường Sinh có thể thả cho anh đi sao? “Không để lại Lạc Linh Huyết thì cậu ta đừng hòng bước ra khỏi cửa điện!”. Tứ tôn trưởng là người đứng ra đầu tiên, quát lớn: “Phong tỏa cửa cho tôi, không cho bất cứ ai rời khỏi đây!”. “Vâng, tôn trưởng!”. Các đệ tử hô lên, rồi chặn cửa lại. Các đệ tử của đội chấp pháp ở bên ngoài lại càng bao vây ba vòng trong ba vòng ngoài. Chẳng mấy chốc, cả Nhật Nguyệt Tinh Cung đã đông nghịt người, ngay cả một con ruồi cũng không bay ra ngoài được. Nhị tôn trưởng thấy thế, chẳng nói chẳng rằng, liền xắn tay áo xông về phía cửa chính, định mở một con đường máu cho Lâm Chính rời đi.