Chương 4630 Nhà họ Lương. Người nhà họ Lương vô cùng ngạc nhiên. “Người này là… Lâm Chính?”. “Sao cậu ta lại chạy đến nhà họ Lương?”. “Còn nữa, Huyền Mi bị sao vậy?”. Những tiếng nói kinh ngạc vang lên, mọi người xôn xao thảo luận. Để tránh không gây ra rắc rối gì, Lâm Chính đã ngụy trang, không còn là dáng vẻ của thần y Lâm, mà là gương mặt của Lâm Chính ở Giang Thành. Lương Huyền Mi không bị thượng quá nặng, nhưng vết thương trên mặt đặc thù. Móng tay của Hoàng Diễm Hồng đã dùng mỹ phẩm, thành phần của mỹ phẩm ít nhiều cũng rất phức tạp, dễ gây nhiễm trùng vết thương hở. Nếu không mau chóng xử lý, e rằng sẽ để lại sẹo. “Mẹ nuôi! Mẹ!”. Lâm Chính mở cửa nhà Lương Thu Yến ra, sau đó gọi. “A Chính sao? A Chính đến rồi à? Mau để mẹ xem nào!”. Lương Thu Yến vui vẻ chạy ra khỏi nhà, nhưng khi nhìn thấy Lương Huyền Mi được Lâm Chính bế trên tay, sắc mặt bà ấy không còn chút máu, kinh ngạc vô cùng. “Huyền Mi, con sao vậy Huyền Mi, ôi con gái tôi!”. Lương Thu Yến giàn giụa nước mắt. “Mẹ, không cần lo đâu, Huyền Mi không sao cả, chỉ là bị chút vết thương ngoài da. Mẹ giúp con múc một chậu nước nóng đến đây, giờ con sẽ chữa trị cho Huyền Mi”, Lâm Chính nói. “Được! Được!”. Lương Thu Yến lau nước mắt, vội vàng chạy đi múc nước. Chốc lát sau, Vệ Yến quay lại, mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa. Lâm Chính đuổi hết người ra khỏi nhà, một mình ở trong đó điều trị cho Lương Huyền Mi. “Mẹ, sao vậy?”. Lương Tiểu Điệp vừa từ trường học trở về, nhìn thấy Lương Thu Yến khóc ở trong sân thì nghi hoặc không thôi, lập tức hỏi. “Chị con bị thương, anh con đang ở trong đó điều trị cho con bé”, Lương Thu Yến đau lòng nói. “Cái gì?”. Lương Tiểu Điệp ngạc nhiên. Đột nhiên, cô ta như nhớ tới điều gì, tim đập mạnh. Anh đang điều trị? Hai người anh ruột của cô không biết y thuật, người duy nhất biết y thuật chỉ có thần y Lâm danh tiếng lừng lẫy. Lâm Chính đã đến! Ở nhà họ Lương, người biết thân phận của Lâm Chính ít vô cùng. Lương Vệ Quốc không nói, ông ta là người đầu tiên biết thân phận của Lâm Chính, người còn lại là Lương Huyền Mi và Lương Tiểu Điệp. Sau khi biết anh nuôi của mình là thần y Lâm, Lương Tiểu Điệp ở trường hầu như suốt ngày hồn không về xác. Mặc dù ngoài miệng nói không thích thần y Lâm, không muốn mua quần áo giày dép in hình thần y Lâm, trong ký túc xá dán đầy poster tuấn tú đẹp trai của thần y Lâm, chủ đề trò chuyện mỗi ngày cứ ba câu là nhắc tới thần y Lâm như những người bạn trong lớp, nhưng… thỉnh thoảng cô cũng sẽ chú ý đến bất cứ tin tức nào của Lâm Chính, đổi hình nền điện thoại thành một hình đẹp trai của anh. Thậm chí ngày nào đi học cũng ngồi cạnh những người hâm mộ hàng đầu của thần y Lâm, nghe bọn họ nói về tình hình gần đây của anh.