Sụt! Sụt!…Tiếng húp sụp soạp vang lên…
Lúc này tại phòng bệnh cao cấp của bệnh viện Nhân Dân Yên Kinh đang vậy kín người. Mọi người trợn tròn mắt nhìn Trương Sư Hà đang ngồi trên giường bệnh và ăn hết sạch bát cháo với trứng bắc thảo.
Ông cụ đặt bán xuống, tỏ vẻ do dự: “Còn không?”
Đám đông hoàn hồn, vội vàng nói: “Còn…còn! Ông đợi chút ạ”.
Một lúc sau, một người nhà họ Chương lập tức mang vào một bát cháo tươi ngon khác. Chương Sư Hà thổi cho bớt nóng rồi lại húp sụp soạp.
Ông cụ ăn không khác gì một con sói đói. Ba bát cháo vào bụng, ông cụ Chương thở hắt ra, tinh thần rõ ràng là tỉnh táo hơn nhiều, mặt đỏ hồng hào. Đám đông trố tròn mắt, nhìn ông cụ bằng vẻ không dám tin.
“Ông, ông thật sự không sao chứ ạ?”, mọi người dè dặt hỏi.
“Có sao hay không thì đợi bác sĩ kiểm tra rồi có kết quả thì chẳng phải là biết ngay hay sao? Kiên nhẫn chút đi”, Chương Sư Hà mỉm cười.
Lúc này, ông cụ nói vô cùng rành rọt. Đám đông nhìn nhau. Bác sĩ Triệu cầm kết quả báo cáo bước vào.
Ngoài bác sĩ Triệu thì còn có không ít các chuyên gia khác của bệnh viện cũng có mặt. Mọi người đều cảm thấy không thể tin được, đặc biệt khi nhìn thấy ông cụ.
“Bác sĩ Triệu tới rồi? Ồ, giáo sư Bạch cũng có mặt à?”Chương Sư Hà cảm thấy bất ngờ vì những người này cũng có mặt.
“Bác sĩ Triệu, tình hình sức khỏe ông cụ nhà tôi thế nào rồi?”, một người nhà họ Chương lên tiếng.
“Theo như kết quả tôi vừa có được…thì toàn bộ chỉ số sức khỏe của ông cụ Chương đều đang ở mức đạt chuẩn, huyết áp, lượng đường trong máu…đều bình thường…”, bác sĩ Triệu nhìn báo cáo và lên tiếng, dù ông ta cũng không dám tin.
Thế nhưng…đây đúng là kết quả vừa kiểm tra cho Chương Sư Hà mà. Cả nhà họ Chương sững sờ.
“Vậy…theo như kết quả này thì tình hình của ông cụ…chẳng phải là giống y người bình thường sao?”
“Không thể nào, tôi nhớ là ông cụ bị một số bệnh mà, sao giờ lại bình thường hết cả vậy?”
“Là kỳ tích của y học à?”
“Bác sĩ Triệu, có khi nào kết quả của ông là nhầm không?”
Nhà họ Chương nhao nhao cả lên.
Nhưng bác sĩ Triệu chỉ lắc đầu, đanh mặt: “Tôi trịnh trọng nói lại một lần nữa, kết quả trong tay tôi không thể sai được. Ngoài ra, giáo sư Bạch, viện trưởng Vạn cũng đã đích thân xem kết quả này rồi. Nếu mọi người không tin thì có thể hỏi bọn họ”.
“Nhưng trước đó cũng chính mọi người nói là ông cụ nhà chúng tôi đã chết. Giờ lại nói là ông ấy không những hồi phục mà còn hồi phục như người bình thường. Rốt cuộc bệnh viện các ông là thế nào vậy? Lúc thì thế này, lúc thì thế kia. Nếu như khi đó mà chúng tôi đưa ông cụ đi hỏa táng thì có phải là các người đã git chết một con người rồi không. Dượng của Chương Hiểu Hiểu chỉ trích đám bác sĩ.
Rõ ràng là ông ta đang tức tới mức bại hoại.
“Chuyện này chúng tôi cũng không biết tại sao, thế nhưng báo cáo kết quả phẫu thuật thì cho thấy mọi thứ đều diễn ra đúng quy trình, không có gì giấu diếm hay lừa gạt người nhà bệnh nhân. Nếu mọi người cảm thấy không hài lòng thì có thể kiện chúng tôi bất cứ lúc nào”, bác sĩ Triệu nghiêm túc nói.
Người nhà họ Chương không nói gì. Giáo sư Bạch đi tới trước giường bệnh, kiểm tra cho Chương Sư Hà một lần nữa. Ông ta cũng cảm thấy không dám tin.
“Kỳ tích, đúng là kỳ tích”, giáo sư Bạch nói.
“Giáo sư Bạch, tôi cảm thấy mình khỏe hơn bao giờ hết. Tôi làm sao thế này? Là mọi người đã chữa khỏi cho tôi sao?”, Chương Sư Hà cười nói.
“Không, chúng tôi không hề tiến hành điều trị gì đặc biệt. Chúng tôi chỉ kiểm tra thôi. Tình huống của ông, chúng tôi cũng mới thấy lần đầu”, giáo sư Bạch thở dài.
Nằm lạnh lẽo đưa ra khỏi bệnh viện, khỏe như hổ khi quay lại bện viện. Chuyện quái gì thế này? Giáo sư Bạch đã sống quá nửa đời người rồi cũng chưa từng thấy tình huống này bao giờ.
“Hả?”
Chương Sư Hà lộ vẻ khó tin. Những người xung quanh bèn thuật lại sự việc cho ông cụ. Chương Sư Hà lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ông chết đi.
“Vô duyên vô cớ sao lại xảy ra chuyện này chứ?”, Chương Sư Hà sững sờ.
Thế nhưng, ông cụ nhanh chóng nhớ ra điều gì đó, bèn gọi: “Hiểu Hiểu đâu rồi?”
Dứt lời, sắc mặt của những người xung quanh lập tức trở nên kỳ dị. Chương Sư Hà chau mày, nhìn dượng của Hiểu Hiểu và hiểu ra ngay, bèn trầm giọng: “Lập tức gọi con bé về cho tôi”.
“Vâng thưa ông”.
Người nhà họ Chương lập tức chạy đi. Nửa tiếng sau, Chương Hiểu Hiểu và Chương Hoa được đưa tới phòng bệnh.
Trên mặt Chương Hiểu Hiểu vẫn còn nguyên vết tát hằn đỏ. Nhìn thấy hai người bước tới, ông cụ vui lắm.
“Hiểu Hiểu, mặt cháu bị sao vậy? Hơn nữa…cháu đã đi đâu thế?”, Chương Sư Hà lập tức hỏi.
Chương Hiểu Hiểu do dự một lúc rồi lắc đầu, không nói gì. Chương Hoa đột nhiên lên tiếng với vẻ tức giận: “Ông nội, chị bị bọn họ đuổi ra khỏi gia tộc”.
“Cái gì?”, Chương Sư Hà thốt lên.
Cả đám người nhà họ Chương tái mặt. Chương Hoa thuật lại đầu đuôi sự việc.
“Khốn nạn”, Chương Sư Hà đập mạnh tay xuống giường, trừng mắt với đám người đã làm khó Chương Hiểu Hiểu và quát lớn: “Từ ngày hôm nay, các người cút ra khỏi nhà họ Chương cho tôi”
“Đừng, ông ơi”.
Đám đông cầu khẩn. Thế nhưng ông cụ đã quyết. Ông đã không còn mềm lòng nữa. Mình vừa mới chết mà bọn chúng đã đấu đá nhau rồi. Đúng là lũ sâu mọt. Đám người đó xứng đáng bị đuổi ra khỏi cái gia tộc này.
Đợi bọn họ đi hết, Chương Sư Hà mới nhìn Chương Hiểu Hiểu và trầm giọng hỏi: “Hiểu Hiểu, cháu thật thà trả lời ông”.
“Dạ, chuyện gì ạ?”, Chương Hiểu Hiểu hỏi.
“Ông hỏi cháu…sau khi ông xảy ra chuyện có phải là cháu đã đưa thuốc của thần y Lâm cho ông uống không?”, Chương Sư Hà hỏi.
Chương Hiểu Hiểu gật đầu. Chương Sư Hà hít một hơi thật sâu.
“Từ ngày hôm nay, nhà họ Chương chính thức tuyên chiến với nhà Tư Mã”.