“Tin rồi à?”, Lâm Chính nghe điện thoại, thản nhiên hỏi lại.
“Tin rồi! Tin lắm luôn rồi ạ! Cái ông già Chương Sư Hà đó vốn ngoẻo rồi mà, thế rồi lại tự dưng sống lại. Đến cả các chuyên gia, bác sĩ còn không hiểu là chuyện gì đang diễn ra. Tất cả đều nói là kỳ tích. Sau đó kết quả báo cáo còn thể hiện rõ là trong người ông cụ không có tàn dư gì của thuốc thang. Hơn nữa thuốc của cậu còn có tác dụng cực mạnh. Chẳng có gì phải nghi ngờ, tất cả là nhờ vào thuốc của cậu cả”.
Hạ Quốc Hải kích động lắm. Ông ta vừa cảm thấy vui mừng cho ông cụ Chương vừa cảm thấy rằng rất có thể bản thân ông ta có thể sống thêm mười năm thật.
Mười năm cơ đấy. Có thể làm được rất nhiều chuyện luôn.
“Vậy thì tốt rồi”, Lâm Chính gật đầu.
Hạ Quốc Hải cười tươi rõi, cầm điện thoại cẩn thận hỏi: “Thần y Lâm, vậy…cậu còn bao nhiêu loại thuốc như thế đấy?”
“Tôi muốn có bao nhiêu sẽ có từng đó. Nhưng ông nhớ kỹ nhé, thuốc này chỉ có tác dụng cho lần đầu tiên, viên thứ hai với viên thứ nghìn mà uống vào thì cũng không khác gì ăn một viên kẹo bình thường đâu”, Lâm Chính nói.
“Tôi biết. Tôi biết. Thần y Lâm, chỗ tôi cần một lượng lớn loại thuốc này. Vậy…cậu có thể bán cho tôi một ít không? Chuyện nhà Tư Mã lần này, nhà họ Hạ chúng tôi sẽ dốc toàn lực trợ giúp cho thần y Lâm”, Hạ Quốc Hải nghiêm túc nói.
“Ông cho người nhà họ Hạ dùng à?”, Lâm Chính hỏi.
“Bạn bè người thân”.
“Còn ai không?”
“Những người khác của gia tộc…tôi cũng muốn cho họ thử?”, Hạ Quốc Hải do dự rồi bèn nở nụ cười.
“Thử?”, Lâm Chính chau mày: “Thử là có ý gì?”
“Thì là…cho thuốc trước rồi tính tiếp…”, Hạ Quốc Hải nói khẽ.
“Chương Sư Hà không phải là dùng có tác dụng rồi sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Đúng là có tác dụng, nhưng…mới chỉ có mỗi Chương Sư Hà. Bọn họ sợ có di chứng, sợ sẽ không có tác dụng ở một số phương diện, sợ cái này sợ cái kia…Thần y Lâm, cậu cũng biết đấy, người như bọn họ sợ nhiều thứ lắm. Dù sao thì họ sợ chết, nhất là với thuốc ấy…chắc cậu hiểu…”, Hạ Quốc Hải cười bất lực.
“Vậy nên bọn họ muốn dùng thuốc trước rồi mới chịu làm việc à?”
“Vì một khi ra tay là tuyên bố khiếu chiến với nhà Tư Mã mà. Bên cạnh nhà Tư Mã là nhà họ Kiều, nhà họ Mạnh, nhà họ Đoàn. Tất cả bọn họ nào phải gia tộc bình thường. Cả bốn gia tộc mà hợp lực lại thì có lẽ không ai dám động vào hết”, Hạ Quốc Hải thở dài.
“Tôi đã đưa ra quy tắc thì sẽ không bao giờ thay đổi. Nói với bọn họ, tin thì làm không tin thì thôi. Tôi sẽ không đưa thuốc trước rồi mới chịu làm. Tôi không xin bọn họ làm việc cho tôi, mà là hợp tác. Không có chuyện trả giá ở đây”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Thần y Lâm, nếu cậu như vậy thì e rằng sẽ khiến họ tức giận mất”, Hạ Quốc Hải thận trọng nói.
“Tức giận? Tôi không quan tâm. Nếu như bọn họ đối đầu với tôi thì tôi cũng sẵn lòng. Nói với họ rằng, tôi thắng thì bọn họ không có được thuốc tăng tuổi thọ. Mà tôi thua thì họ cũng không có được. Lợi hại tự cân nhắc đi”, Lâm Chính nhắm mắt: “Có điều nhắc nhở họ rằng, làm kẻ địch với tôi thì hậu quá khó lường đấy”.
Hạ Quốc Hải im lặng. Một lúc sau, ông ta nghiêm túc gật đầu: “Thần y Lâm yên tâm, tôi biết phải làm thế nào rồi”.
“Tôi đợi tin của ông”, Lâm Chính nhắm mắt.
Lâm Chính tắt máy. Anh ở lại công ty một tối rồi định sẽ tới Huyền Y Phái để luyện thêm thuốc thăng tuổi thọ.
Trước đây anh không luyện ra được loại thuốc này. Nguyên nhân là do thiếu một vài dược liệu hiếm. Sau này có được Kỳ Dược Phòng, trong tay anh có không ít thuốc quý nên đừng nói là thuốc tăng tuổi thọ mà ngay cả những loại thuốc khó hơn anh cũng đều có thể luyện ra được. Tất cả những loại cổ dược trước đây đều có thể.
Nhưng lúc Lâm Chính còn chưa tới kịp Huyền Y Phái thì điện thoại lại đổ chuông. Là Hùng Trưởng Bạch gọi.
“Thưa thầy”, thái độ của Hùng Trưởng Bạch khá sốt ruột.
“Sao thế?”, Lâm Chính nói.
“Thầy mau tới đây, có một đám người lạ, bọn họ làm loạn ở đây…còn dẫn theo cả truyền thông nữa”, Hùng Trường Bạch vội vàng nói.
“Làm loạn sao?”
Lâm Chính tối sầm mặt, lập tức đạp chân ga, phóng về phía Huyền Y Phái. Lúc này, bên ngoài cửa có không ít người đang đứng tập trung. Còn có không ít người vác theo ống kính, máy ảnh điên cuồng chụp choẹt.
Đương nhiên, đám đông vây lại nhiều nhất là quanh một ông cụ để râu, mặc áo trắng đứng ngay chính giữa. Không ai biết người này là ai nhưng họ biết người này tới để làm gì.
Khiêu chiến. Tới khiêu chiến y thuật.
Hơn nữa…bọn họ còn thông báo cho các đài truyền hình tiến hành đưa tin để cả thế giới biết được cuộc chiến giữa họ và thần y Lâm.
Tất cả đều bết. Người này muốn đạp đổ thần y Lâm, đứng lên vị trí cao nhất trong giới cổ y của Hoa Quốc.
“Thưa ông, tại sao ông lại muốn khiêu chiến với thần y Lâm?”
“Ông cảm thấy y thuật của mình có mạnh hơn thần y Lâm không?”
“Thưa ông, thần y Lâm mới hơn tuổi, ông bằng này tuổi rồi, dù có thắng thần y Lâm thì ông có cảm thấy vẻ vang không?”
“Khi Y Vương Hàn Thành đạp lên trên cả Đông y Hoa Quốc, tại sao ông lại không ra tay?”
Truyền thông vây lấy người đàn ông và hỏi dồn dập. Thế nhưng ông cụ không nói gì, chỉ nhắm mắt, im lặng chờ đợi. Ông ta không trả lời bất kỳ câu hỏi nào hết.
Một lúc sau, ông ta mở mắt, nhìn Hùng Trưởng Bạch: “Thần y Lâm của các người sao vẫn chưa tới vậy?”