Trường kiếm của Huyết Trường Phong tỏa ra kiếm khí lạnh lẽo vô tận, đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không hoảng loạn không vội vã, bình thản tiếp chiêu.
Nhưng thực lực mà anh phát huy lần này thực sự mạnh hơn lần trước quá nhiều.
Sức mạnh!
Tốc độ!
Đều mạnh hơn gấp nhiều lần!
Đây chính là ưu thế của y võ!
Có thể thông qua dược vật và châm thuật cưỡng chế nâng cao độ mạnh của thân xác và cơ năng mọi mặt…
Lâm Chính lấy châm đỡ kiếm, mỗi lần va chạm đều khiến Huyết Trường Phong phải lùi lại.
Dù kiếm của Huyết Trường Phong mạnh đến đâu nhanh đến đâu, cũng không thể chạm được vào Lâm Chính, kiếm của hắn dù xảo trá đến đâu cũng không thể xuyên thủng lớp phòng ngự của Lâm Chính.
Huyết Trường Phong càng đánh càng loạn, càng đánh càng nóng nảy.
Sự thất bại thảm hại của Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến khiến hắn càng không còn ưu thế gì.
Cứ tiếp tục thế này thì Huyết Trường Phong thua là cái chắc.
"Tôi tưởng thiên kiêu của bảng thiên kiêu hẳn là những người giỏi giang trác tuyệt, không ngờ anh và Tư Mã Sóc Phương chẳng khác gì nhau, có lẽ thiên phú hơn người, nhưng tâm tính quá tệ, thi đấu võ đạo, nếu tâm cảnh không bình tĩnh, thì chắc chắn sẽ thua. Mà hiện giờ, tâm cảnh của anh đã loạn", Lâm Chính bình thản nói.
"Khốn kiếp!", Huyết Trường Phong cắn răng, muốn tiếp tục tấn công.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng thu châm ra chưởng, vỗ vào thân kiếm của Huyết Trường Phong.
Lần này không phải là sức mạnh bá đạo nữa, mà là một luồng xảo kình đánh vào thân kiếm.
Huyết Trường Phong không thể khống chế, thân kiếm nện vào tảng đá lớn ở bên cạnh.
Rầm!
Tảng đá kia lập tức vỡ vụn.
Vụn đá bay tứ tung.
Trong lòng Huyết Trường Phong giật thót, cắn răng tụ khí, xoay người lại nâng tay lên.
Keng!
Một luồng kiếm khí dài ba mét bắn từ trong thân kiếm ra.
Thủ đoạn phóng khí kình ra ngoài đã được Huyết Trường Phong luyện đến mức thành thạo.
Chỉ đáng tiếc, kiếm khí tuy hung hãn, nhưng vẫn không chạm được đến Lâm Chính linh hoạt như cá chạch.
Ngược lại, Lâm Chính nhân lúc này, lại đánh một quyền về phía Huyết Trường Phong.
Hắn kinh hãi, vội vàng giơ thân kiếm lên ngang ngực.
Keng!
Nắm đấm nặng nề đánh vào thân kiếm, cả Huyết Trường Phong lẫn kiếm đều bị đánh bay, ngã xuống giữa sân luyện võ.
Lâm Chính không cho hắn thời gian để thở, hú dài một tiếng, tung người nhảy mười mấy mét, sau đó lao như một mũi tên về phía Huyết Trường Phong ở sân luyện võ.
"Hả?".
Huyết Trường Phong biến sắc, vội nghiêng người tránh.
Lâm Chính đấm hụt, cú đấm nện xuống đất.
Ầm…
Âm thanh kinh thiên động địa vang khắp đảo Vong Ưu.
Mặt đất rung lên, cả đảo Vong Ưu cũng phải chấn động, vô số chim muông thú trên đảo bắt đầu lao xao.
Còn bãi đất Huyết Trường Phong nằm khi nãy đã lõm xuống, nát bét hoàn toàn. Những vết nứt lan ra xung quanh như mạng nhện, vết nứt to nhất đủ để lọt một đứa trẻ.
Mọi người trên sân luyện võ đều nghiêng ngả, không thể đứng vững.
Còn Huyết Trường Phong ở bên cạnh đã bị dao động khủng khiếp hất bay đi, lăn đến chiếc ghế đá cách đó không xa mới dừng lại được.
Đến khi mọi người hoàn hồn và chứng kiến cảnh tượng đáng sợ này, ai nấy đều run lên.
Rung chuyển cả hòn đảo?
Đây còn là việc mà con người có thể làm sao?
Đây rõ ràng là… cú đấm của người trời mà!
"Cậu… rốt cuộc công phu của cậu là gì vậy?", Huyết Trường Phong chật vật bò dậy, một tay vịn kiếm để đứng cho vững, hỏi với giọng nói run rẩy.
"Công phu?", Lâm Chính lắc đầu: "Tôi không dùng bất cứ công phu nào cả".
"Cái gì? Vậy cậu là…"
"Tôi chỉ đơn thuần dựa vào sức mạnh và tốc độ mà thôi", Lâm Chính bình thản nói.
Đồng tử Huyết Trường Phong co lại, khuôn mặt đầy vẻ không dám tin.
Đơn thuần dựa vào sức mạnh và tốc độ… Lẽ nào Lâm thiên kiêu đánh bại hắn mà không cần dùng đến chiêu thức võ công gì sao?
"Đây chính là y võ! Đây chính là y võ…"
Huyết Trường Phong cúi đầu lẩm bẩm, mặt mũi như người mất hồn.
Khi hắn ngẩng đầu lên thì Lâm Chính đã đứng trước mặt hắn, đồng thời giơ cao nắm đấm, đấm mạnh vào đầu hắn.
Lâm Chính không cho hắn bất cứ cơ hội nào, cũng không muốn lãng phí thời gian nữa.
Anh muốn chấm dứt tất cả…
Huyết Trường Phong nhắm hai mắt lại, không phản kháng nữa.
Thực lực chênh lệch quá nhiều.
Hắn đã thua từ lâu rồi.
Dù phản kháng cũng chỉ là giãy chết mà thôi.
"Dừng tay!".
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên.
Tất cả các trưởng lão của đảo Vong Ưu đều lao tới, chắn trước mặt Huyết Trường Phong.
"Đảo chủ, trận quyết đấu giữa tôi và Huyết thiên kiêu vẫn chưa kết thúc, tại sao ông lại ra tay ngăn cản?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Lâm thiên kiêu, thắng thua đã rõ, Trường Phong… đã thua, mong Lâm thiên kiêu hạ thủ lưu tình", đảo chủ đảo Vong Ưu sắc mặt khó coi, nhưng chuyện đã đến nước này, ông ta không thể không cúi đầu, liền ôm quyền nói.
"Nói vậy là các ông đã nhận thua?", Lâm Chính hỏi.
Đảo chủ đảo Vong Ưu chần chừ một lát, tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phải cắn răng nhỏ giọng nói: "Phải…"
"Được, theo quy định thì đưa Thiên Kiêu Lệnh của Huyết Trường Phong cho tôi đi", Lâm Chính chìa tay ra nói.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người trên đảo Vong Ưu đều nín thở.
Huyết Trường Phong thì rất thẳng thắn, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: "Tôi đã thua anh, đưa Thiên Kiêu Lệnh cho anh thì có sao chứ? Chờ sau này công pháp của tôi đại thành, thì sẽ đến tìm anh để lấy lại".
Dứt lời liền tháo Thiên Kiêu Lệnh ném cho Lâm Chính.
"Không!", đảo chủ gấp gáp kêu lên, đè tay Huyết Trường Phong xuống: "Không được đưa Thiên Kiêu Lệnh".
"Không đưa? Đảo chủ, ông muốn phá quy định sao?", Lâm Chính bình thản hỏi.