Cuộc chiến của các thiên kiêu từ trước tới nay vô cùng nghiêm ngặt và được toàn bộ giới võ đạo trong nước hướng về. Nếu như thiên kiêu bị đánh bại không chịu giao Thiên Kiêu Lệnh thì người thắng có quyền git chết kẻ thua đó.
Bởi vậy Lâm Chính hoàn toàn có đủ tư cách git chết Huyết Trường Phong. Nếu Huyết Trường Phong vì chuyện này mà báo thù Lâm Chính thì toàn bộ người của giới võ đạo sẽ ủng hộ Lâm Chính vô điều kiện. Họ sẽ chỉ trích Trường Phong, thậm chí giúp Lâm Chính chèn ép hắn.
Dù sao thì đây cũng là quy tắc không thể phá vỡ. Thế nhưng đảo chủ của đảo Vong Ưu chẳng buồn quan tâm tới những điều này. Đại hội sắp bắt đầu, nếu như đảo Vong Ưu mất đi Thiên Kiêu Lệnh thì có nghĩa đây là một cú sốc lớn với toàn đảo.
Đảo chủ tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được. Cũng giống như nhà Tư Mã đã không từ thủ đoạn để giữ được Thiên Kiêu Lệnh, đến cuối cùng suýt nữa bị tuyệt diệt thì đảo chủ của đảo Vong Ưu cũng có suy nghĩ như vậy.
Nơi đây là đảo Vong Ưu. Mặc dù không quá cách biệt với thế giới bên ngoài nhưng nếu có chuyện gì xảy ra trên đảo mà cần giấu thì ai mà biết được cơ chứ?
Đảo chủ mặt lạnh tanh, đưa Huyết Trường Phong về, đồng thời đoạt lấy Thiên Kiêu Lệnh trong tay hắn và nói giọng âm trầm: “Lâm thiên kiêu, cuộc tỷ thí giữa cậu và Trường Phong chỉ là màn cọ xát giữa hai người bạn, không phải cuộc chiến giữa hai thiên kiêu. Đang yên đang lành, sao lại lôi Thiên Kiêu Lệnh vào?”
“Nói vậy nghĩa là ông không chịu chấp nhận kết quả này đúng không?”, Lâm Chính chau mày.
“Kết quả giữa cậu và Trường Phong đã quá rõ ràng. Cậu đã thắng, nhưng tôi nói rồi, đây không phải là cuộc chiến thiên kiêu, không thể quyết định Thiên Kiêu Lệnh sẽ thuộc về ai được”, đảo chủ lắc đầu.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn cười lạnh lùng. Có lẽ là đảo chủ định qua cầu rút ván đây mà. Cũng phải, ngoài anh ra thì ở đây toàn là người của đảo. Dù Lâm Chính có nói chuyện này ra ngoài thì cũng chẳng có ai tin. Thế nhưng anh không hề lo lắng, cũng không muốn tranh luận với đảo chủ. Anh chỉ khẽ gật đầu.
“Nếu đảo chủ đã nói cuộc chiến vừa rồi không phải là cuộc chiến giữa thiên kiêu thì được, tôi coi như là màn cọ xát bình thường thôi”.
Đảo chủ nghe thấy vậy thầm thở phào. Nhưng đúng lúc này Lâm Chính thêm vào một câu: “Vậy thì, đảo chủ, giờ tôi có thể chính thức thách thức với thiên kiêu Trường Phong, yêu cầu một cuộc chiến thiên kiêu được chưa?”
Dứt lời, đảo chủ khựng người, run rẩy nhìn Lâm Chính. Các vị trưởng lão cũng trố mắt. Còn đấu tiếp sao? Vậy thì Huyết Trường Phong thất bại là cái chắc. Đến ba người mà còn không đánh lại Lâm Chính. Giờ một đấu một thì Trường Phong chết là điều không phải bàn cãi.
“Lâm thiên kiêu…chuyện này…”
“Tôi thấy…không cần đâu!”
“Dù gì chúng ta cũng là bạn mà, đánh qua đánh lại sẽ gây mất hòa khí đấy!”
“Đúng vậy, huống hồ giờ cơ thể của Trường Phong không được ổn, sợ là…không thích hợp để chiến đấu tiếp…”
Đám đông cố nặn ra một nụ cười và vội vàng nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy chỉ cười lạnh: “Từ khi nào mà có chuyện thương lượng ở đây vậy? Quy tắc trong giới võ đạo Hoa Quốc, Thiên Kiều Lệnh ai cũng có thể có được! Chỉ cần đánh bại được thiên kiêu, dù dùng cách gì thì cũng đều được chấp nhận và người đó sẽ trở thành thiên kiêu, có được Thiên Kiêu Lệnh. Thực lực không có thì không giữ được thôi. Vậy nên kẻ mạnh thực sự thì chẳng ai lại đi sợ bị đám mèo mả gả đồng lấy mất Thiên Kiêu Lệnh đâu”.
“Lâm thiên kiêu, ý của cậu là gì?”, đảo chủ nghiến răng, lạnh lùng hỏi
“Đảo chủ, ba người này ra tay định lấy Thiên Kiêu Lệnh của tôi. Nếu tôi thua thì có khi nào các người cũng nói chỉ là cọ xát không? Hay là cướp luôn Thiên Kiêu Lệnh của tôi? Giờ họ thua rồi thì lại mở miệng nói thế, không chịu thừa nhật. Tôi thấy, vô liêm sỉ quá đi”, Lâm Chính nói.
“Lâm Chính! Cậu …to gan lắm, dám lặng mạ đảo chủ!”
“Cái gì mà chết cũng không thừa nhận. Cậu bớt nói xằng nói bậy lại!”
“Đã sớm nói là cọ xát rồi, là tự cậu nghĩ khác đi đấy chứ. Nếu không, cậu nghĩ cậu đánh bại được Trương Phong chắc?”
Đám đông tức giận, nhao nhao lên chỉ trích. Có điều sắc mặt của những đệ tử khác thì trông vô cùng kỳ sao thì ai cũng biết công bằng nằm ở đâu mà. Đảo chủ làm gì có chuyện không hiểu. Chẳng qua là ông ta không chịu thừa nhận mà thôi.
“Lâm thiên kiêu, cậu chỉ xếp thứ thôi. Còn Trường Phong của chúng tôi xếp thứ . Trường Phong trước đó trong lúc luyện võ, không cẩn thận bị thương. Hôm nay giao đấu với cậu mới bị yếu thế hơn đôi chút, chưa dùng toàn lực. Mặc dù cậu thắng nhưng không có nghĩa là Trường Phong kém. Nên trận đấu này chỉ vậy thôi”
“Còn giờ thì sao?”
“Giờ đương nhiên không đấu nhau với cậu nữa. Tôi nói rồi, Trường Phong trước đó bị thương. Tình hình của cậu ấy không được tốt lắm. Lúc này cậu ra tay thì chẳng phải là ức hiếp người khác sao?”, đảo chủ nói bằng vẻ vô cảm.
“Kẻ ức hiếp người khác là các người mới đúng”, Lương Huyền Mi bừng tỉnh, giậm chân chỉ thẳng tay vào đảo chủ: “Đảo chủ, ông thật vô liêm sỉ. Lâm Chính đã đánh thắng Trường Phong mà ông sống chết không chịu thừa nhận. Ông…đúng là bỉ ổi…”
“To gan! Diên Nữ, cô là đệ tử mà dám chỉ trích đảo chủ! Cô…làm phản rồi đúng không?”, Sở Túc tức lắm, quát ầm lên.
“Chỉ trích sao? Hừ, các người có tư cách gì mà nói tôi? Người của đảo Vong Ưu trịch thượng, khai tông lập phái nhưng lại không chịu truyền dạy gì cho đệ tử, nhất là đệ tử ngoài đảo. Trong mắt các người chúng tôi khác gì là kẻ hầu! Lên đảo học võ công, ngoài ba năm phục dịch còn bị các người gọi tới gọi lui, không hề có nhân quyền cũng không hề được tôn trọng. Xin hỏi các người có tư cách gì mà nói tôi làm phản? Các người đã thật sự coi tôi là đệ tử bao giờ chưa?”, Lương Huyền Mi cãi lại.
Dứt lời, Sở Túc á khẩu. Đảo chủ thì chau chặt mày. Những đệ tử ngoài đảo khác cũng nhìn Lương Huyền Mi bằng ánh mắt hừng hực lửa. Rõ ràng là cô ta đã nói lên nỗi đau của tất cả bọn họ…
Thấy Sở Túc không nói gì, Lương Huyền Mi mới dừng lại. Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng.
“Huyền Min, nói tiếp đi”.
“Lâm Chính…”, Lương Huyền Mi quay đầu lại nhìn anh.
“Những hành động của đám người này tôi đều thấy cả. Tôi cũng hiểu tâm can của họ, vốn đã không định so đo rồi thế nhưng sự đê hèn của họ khiến tôi không chịu được nữa. Cô nói tiếp đi, nói ra hết những uất ức trong mấy năm qua! Công bằng, tôi đây sẽ lấy lại cho cô”, Lâm Chính thản nhiên nói nhưng đôi mắt chứa đầy sự tức giận.
Lương Huyền Mi khựng người, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Khi nhìn thấy ánh mắt đầy quyết tâm của anh thì cô ta lập tức gật đầu.