NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 221: Yên tâm, ta tới đây
Trong ấn tượng của Lâm Tùy An, Hoa Nhất Đường vừa ngông cuồng vừa xinh đẹp.
Giống như trong mùa rực rỡ nhất, đóa mẫu đơn xinh đẹp nhất nở dưới ánh mặt trời tươi sáng nhất.
Nhưng lúc này Hoa Nhất Đường có phải ngông cuồng hơi quá đáng rồi hay không?
Hắn mặc bộ quần áo lộng lẫy nhất, đứng ở vị trí dễ thấy nhất, hét lên những lời kiêu ngạo nhất, đây không phải là một cái nhìn sáng suốt?
Quả nhiên, giọng nói này của hắn đã hấp dẫn sự chú ý của người đeo mặt nạ. Người đeo mặt nạ đồng loạt ngửa đầu lên nhìn thiếu niên áo trắng trên nóc nhà, chiếc cổ lắc lư phản chiếu dưới ánh trăng, nổi lên những đường vân vỏ cây xấu xí lạnh lẽo chói mắt.
Hoa Nhất Đường mỉm cười, vung tay hất quạt ra, bất lương trốn ở phía sau nóc nhà tranh nhau giơ cung nỏ lên, vạn mũi tên đồng loạt b ắn ra...
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời đêm truyền đến một tiếng gào thét, âm thanh cực kỳ khó nghe, giống như là tiếng kêu của con thú hoang nào đó, thân hình người đeo mặt nạ chấn động, sau đó bất ngờ bay lên trời rồi nhảy vào trong viện, bốn chân rơi xuống đất, bất chấp tất cả xông về phía Lâm Tùy An, mũi tên đâm xuyên qua tay chân, lưng, xương chân của chúng, nhưng vẫn vô dụng, chúng chẳng hề khựng lại chút nào, trong đôi mắt màu đen chỉ có bóng dáng Lâm Tùy An.
"Bà ngoại nó chứ!" Vân Trung Nguyệt khều hoành đao trên mặt đất lên bắt đầu chiến đấu: "Đám này là người sao, quái lạ!"
"Bọn họ hẳn là không có đầu óc." Máu trên vai vẫn chảy xuống, dưới tay hơi trơn, Lâm Tùy An xé áo, quấn bàn tay và chuôi đao với nhau rồi xông ra ngoài.
Lưỡi đao Thiên Tịnh càng trở nên sắc bén sáng ngời trong máu, mỗi lần chém nứt một cái mặt nạ, thân đao sẽ kêu lên, tiếng đao không ngừng tựa như cộng hưởng với thứ gì đó trong cơ thể cô, đầu tiên là tim đập nhanh hơn, sau đó thì càng ngày càng chậm, càng ngày càng nặng, hình ảnh trong tầm mắt càng ngày càng chậm.
Lâm Tùy An phát hiện mình có thể nhìn thấy cơ bắp chấn động khi người đeo mặt nạ di chuyển, Thiên Tịnh bổ mặt nạ của chúng ta, khi phá vỡ không khí dao động, nhìn thấy Vân Trung Nguyệt đạp ánh trăng, dưới chân hoa sen nở ra máu, thậm chí có thể nhận ra cái nào là tàn ảnh của hắn, cái nào là chân thân của hắn...
Một mũi tên không có mắt bắn về phía Vân Trung Nguyệt, phá không trung thét một tiếng xé rách không khí, Vân Trung Nguyệt bị bốn người mặt nạ quấn lấy, tránh cũng không thể tránh được, nhác thấy mũi tên sắp đâm vào chiếc mặt nạ bạc, Lâm Tùy An xoay người bay tới, trở tay chém đứt mũi tên, mũi tên ở trượt qua một đường trên mặt nạ bạc, tựa như nước vệt nước mắt rơi xuống.
"Nương nó, ai bắn lung tung thế?" Vân Trung Nguyệt rống lên giận dữ, vội liếc mắt nhìn Lâm Tùy An, thầm nghĩ không ổn.
Hô hấp của Lâm Tùy An càng lúc càng nặng nề, đồng tử đen đến đáng sợ, máu dọc theo ống tay áo rơi tích tắc trên mặt đất, lượng máu chảy nhiều hơn hắn nghĩ, tốc độ vừa rồi đã vượt qua cực hạn của nhân loại, trạng thái không giống nhân loại, mà càng giống dã thú bị ép vào tuyệt cảnh.
Vân Trung Nguyệt từng gặp người như vậy, trên chiến trường, chiến sĩ sắp chết chém giết đỏ mắt, sẽ tiến vào loại trạng thái "quên mình".
"Lâm Tùy An, ngươi không sao chứ?!" Vân Trung Nguyệt hét to.
Lâm Tùy An ngẩng phắt đầu, đồng tử đỏ như máu lóe lên đáng sợ: "Giết!" Thân thể hóa thành một cơn lốc đen cuốn ra ngoài, đao quang và máu trộn lại biến thành cảnh tượng hệt như địa ngục.
Nương nó!!!!
Lông tơ Vân Trung Nguyệt dựng ngược, chém mấy người mặt nạ, đột nhiên cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, lúc này mới phát hiện mũi tên bắn đến ngừng, công kích của người đeo mặt nạ cũng ngừng, đảo mắt nhìn chung quanh, người đeo mặt nạ trong viện đã bị tiêu diệt hết, Hoa Nhất Đường đứng cao cao trên nóc nhà, sát ý và quần áo như tuyết cuồng vũ trong gió. Cung thủ phía sau hắn đã không còn mũi tên, sắc mặt tái nhợt, có chút không biết làm sao.
Bốn mặt tường bò đầy những người đeo mặt nạ mới tới, tứ chi như bò sát, chỉ có một người đứng, không đeo mặt nạ, gầy gò như xác khô, Vân Trung Nguyệt trí nhớ tốt, đã gặp ai rồi thì sẽ không quên, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra, là Đại trưởng lão Đông Đô Tịnh Môn Thẩm Huân.
Mồ hôi lạnh nhỏ xuống theo làn da dưới mặt nạ... ê, lại nữa, Vân Trung Nguyệt kêu khổ.
Lâm Tùy An đột nhiên nở nụ cười một tiếng: "Kịch hay đã bắt đầu!"
Theo giọng nói của nàng, Hoa Nhất Đường đứng trên nóc nhà đột nhiên lấy một túi tiền vung ra, lá vàng rực rỡ chói mắt trút xuống như mưa.
"Giết một người đeo mặt nạ, thưởng một lượng vàng!" Giọng nói của Hoa Nhất Đường vang vọng khắp mây trời: "Giết người dẫn đầu, thưởng trăm vàng!"
Vân Trung Nguyệt: Ủa, alo?!
Trong nháy mắt tiếp theo, tiếng chém giết từ bốn phương tám hướng truyền tới, mặt đất ầm ầm rung động, mấy bóng người bay lên phía sau Hoa Nhất Đường, dẫn đầu là Cận Nhược, Tịnh Môn Cam Hồng Anh, Bạch Sơn, Ngũ Lăng Minh Chủ Ô Thuần, Hạc Tiên phái môn chủ Xa Tùng, chủ Tây Môn Dương Đăng Tiên giáo, môn chủ Nha Hàng Môn Phùng Kiều, môn chủ Hoàng Cửu gia, còn có Tịnh Môn và đệ tử ngũ đại phái, Lăng Chi Nhan thống lĩnh một đội nha lại từ cửa viện giết vào, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai hợp lại với Y Tháp, bảo vệ đám người Hoa Nhất Mộng.
Người xông vào rất nhiều, hơn nữa ai nấy đều là hảo thủ giang hồ, cho dù sức chiến đấu của người đeo mặt nạ có đáng sợ hơn nữa thì khi đối mặt với biển người thì cũng chỉ có thể bị giết, ngoại trừ lăng Chi Nhan dẫn đầu đội kia coi như là bình thường, còn lại phong cách chiến đấu của người giang hồ rõ ràng có hơi không đúng, vừa giết vừa đếm: "Một lượng vàng, hai lượng vàng, ba lượng vàng..."
"Các huynh đệ, phú quý cầu được trong hung hiểm, nửa đời sau của chúng ta đều dựa vào hôm nay cả đấy!"
"Mười lượng vàng!"
"Năm lượng vàng!"
"Mười bảy lượng vàng!"
"Lời rồi, giết!!!!!"
"Sư phụ, ngài nghỉ ngơi đi, chuyện sau đó cứ giao cho đồ nhi!" Cận Nhược như một trận gió chém về phía Thẩm Huân: "Đều né qua một bên, một trăm lượng vàng là của ta!" Còn không quên quay đầu mắng hai câu: "Vân Trung Nguyệt, ngươi còn sửng sốt ở làm gì đây, có tiền không kiếm là kẻ ngốc!"
"Lão tử không thiếu tiền!" Vân Trung Nguyệt quay đầu mắng lại.
Cận Nhược lúc này đã xông vào đánh nhau với Thẩm Huân, không rảnh để ý tới hắn.
Lâm Tùy An bật cười, ai ngờ tiếng cười này lại khiến cô càng thảm, k1ch thích đến đan điền, phun ra một ngụm máu.
"Lâm Tùy An!" Vân Trung Nguyệt một tay đỡ lấy Lâm Tùy An, lấy từ đâu ra bốn sợi băng giúp cô băng bó vết thương, động tác thành thạo còn chuyên nghiệp hơn cả đại phu: "Ngươi mất máu quá nhiều, không được động đậy nữa."
Lâm Tùy An cười nói: "Bà đây cũng không thiếu tiền."
Vân Trung Nguyệt nghiêng đầu, Lâm Tùy An cảm giác mặt dưới mặt nạ màu bạc hẳn là đang cười, đột nhiên, trong tay Vân Trung Nguyệt bay ra một sợi dây thừng trói Tô Phi Chương lại, cũng không biết lúc mới hỗn chiến Vân Trung Nguyệt giấu hắn ở nơi nào, tất dĩ nhiên không chết, chỉ là dọa ngất đi, trên tóc tóc còn đâm một mũi tên.
Vân Trung Nguyệt nhét dây thừng cho Lâm Tùy An, đến gần bên tai Lâm Tùy An, vành tai Lâm Tùy An thậm chí còn đụng phải mặt nạ màu bạc lạnh lẽo.
"Ngươi lại nợ ta một nhân tình."
Giọng Vân Trung Nguyệt giống như giọt sương rơi xuống, Lâm Tùy An đột nhiên lui lại nửa bước, quay phắt đầu, chỉ thấy cảnh tượng thảm thiết của người đeo mặt nạ nhào ra đường, thiên hạ đệ nhất trộm quả nhiên lại biến mất vô ảnh vô tung.
Lâm Tùy An không được tự nhiên gãi gãi lỗ tai, chẳng lẽ Vân Trung Nguyệt là cố ý đến cứu người?
Thiên hạ đệ nhất trộm lại có cái tính lấy giúp người làm niềm vui sao?
Cái rắm, cô đéo tin!
Cận Nhược hét lớn " Phá định!", chém Thẩm Huân ngã xuống đất, co giật vài cái, xem ra Cận Nhược vẫn mềm lòng, để lại một cái mạng của Thẩm Huân, Lăng Chi Nhan dẫn người đến thu thập tàn cục, Ô Thuần và người giang hồ vui vẻ thu thập thi thể người đeo mặt nạ, vui mừng giống như chuột rơi xuống vại gạo.
Hoa Nhất Đường vẫn đứng cao cao trên nóc nhà, áo trắng như tuyết bay múa, bễ nghễ nhìn chúng sinh, đôi đồng tử phiếm hồng xuyên qua đám người mênh mông đặt ở trên người Lâm Tùy An, sầu não muôn vàn, thiên ngôn vạn ngữ đều nằm trong ánh mắt này.
Thứ hàng này không phải bị dọa đến tay chân mềm nhũn, xuống không được đó chứ?
Lâm Tùy An chớp mắt, tung người đạp lên nóc nhà, dừng ở trước mặt Hoa Nhất Đường.
Hoa Nhất Đường lẳng lặng trừng mắt nhìn cô, tay chân run rẩy, môi trắng đến dọa người. Lâm Tùy An lúc này mới để ý, tóc tai Hoa Nhất Đường rối loạn, trâm cài gãy nửa cây, trên tay áo và móng tay dính đầy bùn, cũng không biết trên đường tới đã gặp phải chuyện gì mà chật vật như vậy.
Lâm Tùy An ho khan: "Quần áo bẩn, không đẹp nha."
Hoa Nhất Đường vẫn trừng mắt nhìn cô như trước.
Lâm Tùy An gãi gãi ót: "Vân Trung Nguyệt giúp ta băng bó, ta không sao."
Ánh mắt Hoa Nhất Đường chấn động, đưa tay muốn chạm vào băng gạc của Lâm Tùy An, nâng lên một nửa, lại thu vào nắm chặt nắm tay, đáy mắt nổi lên ánh nước.
Lâm Tùy An sợ nhất là biểu cảm này của Hoa Nhất Đường: "Ta là chủ nhân Thiên Tịnh, lấy một địch trăm, thật sự không sao đâu."
Hoa Nhất Đường thoáng nhìn qua, hít sâu một hơi rồi tiến lên một bước, lại tiến lên một bước, thân thể cách Lâm Tùy An chỉ có nửa thước. Lâm Tùy An ngửi thấy mùi trái cây quen thuộc, thoang thoảng, dịu dàng.
Lâm Tùy An thở ra một hơi, đầu khẽ dán vào trước ngực Hoa Nhất Đường, thân thể căng thẳng dần dần thả lỏng xuống.
Hoa Nhất Đường: "Yên tâm, ta đến rồi, nàng nghỉ ngơi đi."
Lâm Tùy An nhắm hai mắt lại: "Được."
(đáng nhẽ phải xác định quan hệ rồi mí thay đổi xưng hô, cơ mà đoạn này soft quá, chịu không nổi phải đổi thôi)
*
Lâm Tùy An đối mặt với ba đợt vây công của kẻ địch cũng không hề lùi bước, nhưng khi đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Phương Khắc lại có hơi muốn rút chân chạy lẹ.
Phương Khắc đang cầm một cây kim khâu vết thương cho cô, vì dùng Ma phất tán, nên cũng không đau mấy, nhưng nhìn cây kim kia kéo sợi ở giữa da thịt thì mỗi một châm đều có thể nghe được tiếng tơ bông ma sát và xé rách, phối hợp với ánh mắt sâu thẳm của Phương Khắc, thực sự là quá đáng sợ.
Lâm Tùy An cố nén d*c vọng chạy trốn, kiên trì chống đỡ cho đến khi trị liệu chấm dứt, hiệu quả của Ma Phất tán dần dần tản đi, mấy vết thương đều đau đến tê dại, Phương Khắc lấy Kim thương dược ra, dùng thủ pháp rắc muối tiêu tổ tiên truyền lại rắc đầy vết thương, khiến Lâm Tùy An đau đến mức suýt thì hét lên, cuối cùng vẫn cố nuốt xuống.
Hoa Nhất Mộng đứng bên cạnh nhìn cô mà hít sâu liên tục.
Phương Khắc ném băng gạc của Vân Trung Nguyệt đi, cũng không biết cố ý hay là vô tình mà còn cố ý giẫm hai cước rồi đá sang một bên, lần nữa giúp Lâm Tùy An tỉ mỉ băng bó xong, Lâm Tùy An coi như thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tứ chi lần nữa được an toàn.
Lâm Tùy An: "Đa tạ Phương đại phu."
Phương Khắc nâng mí mắt lên, đưa cho Lâm Tùy An một viên thuốc: "Lần sau..."
"Lần sau ta nhất định cẩn thận!" Lâm Tùy An chẳng dám hỏi đến thành phần của thuốc, nhai nhai rồi nuốt xuống, đắng quá đi.
Sắc mặt Phương Khắc lúc này mới đỡ hơn vài phần: "Hừ, ta thấy là lần sau ngươi vẫn dám đấy!"
Lâm Tùy An cười gượng, Hoa Nhất Mộng giúp Lâm Tùy An mặc áo ngoài, thắt chặt dây áo, ánh mắt long lanh tràn ngập tình cảm nhìn chằm chằm Lâm Tùy An: "Lần này Lâm nương tử liều mạng cứu giúp, Hoa Tam Nương cảm kích vô cùng, không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy..."
"Ta không cần gì cả, đưa tiền là được!" Lâm Tùy An sợ tới mức hét to, bây giờ vừa nghe câu "không có gì báo đáp được" là đã run cả người, nhất là từ miệng một đại mỹ nhân nói ra, quả thực quá khảo nghiệm định lực của nàng.
Hoa Nhất Mộng khẽ giật mình: "Chẳng lẽ Tứ Lang cũng từng nói những lời tương tự như thế?"
Lâm Tùy An: "..."
Hoa Nhất Mộng che miệng cười khanh khách.
Lâm Tùy An: Hoa thị các ngươi rốt cuộc cảm thấy điều này có gì thú vị thế?!
Ngũ Đạt đẩy cửa tiến vào mời Phương Khắc đi ra ngoài kiểm tra thi thể người mặt nạ, tổng cộng có một trăm hai mươi tám cỗ, Phương Khắc cuối cùng cũng hăng hái bừng bừng, hai mắt tỏa sáng phóng ra ngoài.
Lăng Chi Nhan cẩn thận thò đầu vào xem xét, nhìn thấy Lâm Tùy An không sao thì thở phào nhẹ nhõm: "Lâm nương tử cảm thấy thế nào rồi?"
"Không sao." Lâm Tùy An xách Thiên Tịnh đứng lên: "Hoa Nhất Đường tìm ta sao?"
Lăng Chi Nhan gật đầu: "Có chút phát hiện, mời Lâm nương tử đến cùng kiểm tra."
Lâm Tùy An bước nhanh ra khỏi phòng, lại không thấy Lăng Chi Nhan đuổi theo, quay đầu lại nhìn thì thấy Lăng Chi Nhan đang đứng ở ngoài cửa, câu nệ giống như một con tôm nấu chín, một lúc lâu sau mới nặn ra một câu: "Hoa Tam Nương có bị thương không?"
(chết cha, anh Lăng có khi về làm anh rể bé Bông quái)
Hoa Nhất Mộng trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới trả lời một câu: "Không có."
Lăng Chi Nhan vội gật gật đầu xoay người, lướt qua Lâm Tùy An rời đi như một cơn gió, với nhãn lực của Lâm Tùy An thì rõ ràng có thể nhìn thấy Lăng Chi Nhan đỏ từ vành tai lên đến cổ.
Lâm Tùy An: À há!
Đại sảnh biệt viện đã dọn thành phòng thẩm vấn tạm thời của Hoa Nhất Đường, quỳ dưới đường là Ma Khái Thành và Tô Phi Chương, hai người ướt như chuột lột từ đầu đến chân, hẳn là vừa mới bị nước lạnh hắt tỉnh, toàn thân run rẩy không ngừng.
Hoa Nhất Đường lười biếng tựa vào trên bàn, chậm rãi lật xem một quyển sổ sách, trong điều kiện đơn sơ như vậy, hắn vẫn có thể rửa mặt, chải đầu, thay một cây trâm mới, cũng không biết lấy từ đâu ra.
Lâm Tùy An nhìn sổ sách trong tay Hoa Nhất Đường, xem không hiểu lắm, trong mục viết là "Gạo", "Gạo nếp", vân vân, hẳn là sổ sách của hàng gạo.
Hoa Nhất Đường đặt đệm lớn phía sau mình qua chỗ ngồi của Lâm Tùy An, vỗ vỗ vài cái, lại rót một chén trà Bách Hoa nóng hổi đưa cho Lâm Tùy An, đánh giá cô từ trên xuống dưới một vòng: "Phương đại phu quả nhiên diệu thủ, sắc mặt tốt hơn nhiều rồi."
Sắc mặt tốt hơn sao? Thuốc của Phương đại phu đắng muốn kêu trời, nhất định là dùng hết tất cả các nguyên liệu rồi, đảm bảo thập toàn đại bổ.
Lâm Tùy An âm thầm thở dài, chuyển đề tài: "Tra ra được cái gì rồi?"
Hoa Nhất Đường có hơi bất đắc dĩ: "Tô đại gia miệng cứng hơn vịt, tám phần là muốn im lặng đến cùng, mà vị Mã gia chủ này..."
Mã Khai Thành run rẩy: "Ta khai, ta khai hết, trà Bách Hoa Mã thị bán đều là đồ giả, ta nguyện ý dâng lên tất cả trà và tiền bạc thu được, chỉ mong Hoa tham quân tha cho ta một mạng, tha cho Mã thị một mạng!"
Nói xong lại dập đầu liên tục.
Hoa Nhất Đường: "Hoa mỗ chỉ cảm thấy kỳ lạ, vì sao kho trà giả của Mã thị lại đặt ở biệt viện Tô thị?"
Thân thể Mã Khai Thành và Tô Phi Chương đồng thời chấn động, trợn mắt cứng lưỡi trừng Hoa Nhất Đường.
Hoa Nhất Đường cười cười: "Đúng, ta đã tìm được cái kho hàng kia rồi."
Sắc mặt Mã Khai Thành trắng bệch, Tô Phi Chương mặt xanh mét, cắn chặt răng: "Là hai nhà chúng ta hợp tác mua bán."
"À." Hoa Nhất Đường gật gật đầu: "Vấn đề thứ hai, những sát thủ mặt nạ trong viện là của nhà ai?"
Mã Khai Thành: "Ta không biết, ta thực sự không biết!"
Ánh mắt Hoa Nhất Đường chuyển đến trên mặt Tô Phi Chương: "Chẳng lẽ là tử sĩ Tô thị nuôi?"
Yết hầu Tô Phi Chương lăn lên lăn xuống vài cái: "Đúng!"
Hoa Nhất Đường chớp chớp mắt, thân thể thăm dò về phía trước: "Chẳng lẽ ngươi chính là Tam gia?"
Tô Phi Chương nhắm mắt lại: "Đúng!"
Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An, Lăng Chi Nhan liếc nhau.
Lăng Chi Nhan: Hắn đang nói dối.
Lâm Tùy An trợn trắng mắt: Chó má, những người đeo mặt nạ căn bản không nghe mệnh lệnh của Tô Phi Chương, nếu hắn là Tam gia, ta sẽ ăn Thiên Tịnh.
(Bé Tịnh: Ta có tội lỗi gì)
Hoa Nhất Đường: "Hoa mỗ có hơi tò mò, vị Tam gia này rốt cuộc là người như thế nào mà có thể khiến cho gia chủ Tùy Châu Tô thị hết lòng đi theo như thế."
Tô Phi Chương mở mắt ra, nhìn chằm chằm Hoa Nhất Đường: "Ta chính là Tam gia, những tử sĩ này đều là ta nuôi dưỡng, là một mình ta làm, không liên quan gì đến Tô thị cả!"
Hoa Nhất Đường khẽ cười ra tiếng, chậm rãi đứng lên, xắn tay áo, bộp một tiếng mở quạt ra, bày ra tạo hình phong lưu quắc thước: "Cứt! Chó!! Chắc, ta, tin, lời, quái, quỷ, của, người!"
Mặt Tô Phi Chương xanh mét, tức giận không nói nên lời.
Cận Nhược vội vàng đi vào, sắc mặt không dễ nhìn lắm: "Đã tìm được kho bí mật của biệt viện Vương thị, đã áp giải người Vương thị qua."
Hoa Nhất Đường trầm mặt: "Đi."
*
Biệt viện Vương thị xây ở trong rừng núi, vị trí hẻo lánh dựa vào núi, kho hàng bí mật ở trong một cái động nhân tạo, lúc mọi người chạy tới thì bất lương đã bao vây trong vòng năm dặm xung quanh động.
Vương Cảnh Lộc và mấy tên trưởng lão Vương thị bị nha lại áp giải quỳ gối trước sơn động, biểu cảm căm phẫn, nhìn thấy Hoa Nhất Đường thì chửi ầm lên.
"Hoa gia Tứ Lang, người điên rồi hả, nửa đêm canh ba bắt chúng ta vào trong khe núi này làm gì?!"
"Vương thị nhất tộc ta so ra tuy kém căn cơ ngũ tính thất tông, nhưng cũng là thế gia đại tộc nổi tiếng ở thành Ích Đô, há có thể để cho một tên ăn chơi trác táng như người làm mất mặt mũi, muốn làm gì hả?"
"Chỉ là một tham quân tòng thất phẩm lại dám không coi pháp luật ra gì, tự tiện bắt người, biết luật phạm luật, quả thực là hoang đường!"
Hoa Nhất Đường dường như căn bản không nghe thấy bọn họ kêu gào, ném sổ sách trong tay xuống trước mặt Vương Cảnh Lộc, Vương Cảnh Lộc ngẩn ra: "Đây là cái gì?"
"Sổ sách ngầm của Vương thị các ngươi." Hoa Nhất Đường lạnh lùng nói: "Giấu ở biệt viện hoang phế này."
"Cái gì?!" Vương Cảnh Lộc cầm sổ sách lên lật xem một lần: "Cái này, sổ sách này, không đúng..."
"Bề ngoài sổ sách ghi nhận việc mua bán gạo của Vương thị, nhưng bất kể số lượng, giống gạo, đất nhập hàng, đất xuất hàng, giá mua bán đều không đúng, số lượng hàng nhập vào quá ít, loại gạo quá đơn độc, địa điểm nhập hàng đều phân tán đến các thôn huyện cằn cỗi, không phải là nơi sản xuất lương thực. Giá mua rất thấp, thậm chí có người còn miễn phí, giá bán lại cao đến đáng sợ." Hoa Nhất Đường nói: "Rất rõ ràng, thứ mua bán không phải là gạo."
Vương Cảnh Lộc ngạc nhiên nhìn về phía mấy vị trưởng lão Vương thị, các trưởng lão vừa rồi còn la hét bây lại im lặng run rẩy.
Trái tim Lâm Tùy An chìm xuống từng chút.
Hoa Nhất Đường nhìn thẳng cửa động đen kịt sâu thẳm, dần dần, trong động sáng lên, Cận Nhược và Cam Hồng Anh cầm đuốc đi ra, phía sau còn có không ít đệ tử Tịnh Môn, sắc mặt đều rất đáng sợ.
Đêm đen yên tĩnh đến đáng sợ, ánh trăng lạnh lẽo cũng rợn người.
Đệ tử Tịnh Môn đi ra ngoài từng tốp, mang theo các cỗ thi thể đặt trên mặt đất, thi thể rất nhỏ, quần áo không che thân, tóc tai rối tung phủ trước mặt, từng bàn tay nhỏ bé vô lực nằm liệt trên mặt đất, có người đã thối rữa, trong da thịt chui ra những con giòi ghê tởm.
Tất cả đều là những đứa trẻ dưới mười tuổi.
Lâm Tùy An nắm chặt Thiên Tịnh, hàn ý lạnh thấu xương cuốn tới, Hoa Nhất Đường chợt lui về phía sau nửa bước, ngăn trở tầm mắt của cô.
"Đừng nhìn." Hắn thấp giọng nói, bàn tay thò ra sau túm lấy tay áo Lâm Tùy An, năm thật chặt, chặt đến mức trắng bệch.
Đột nhiên, trong hang động có người hét lên: "Tìm thấy rồi, còn sống!" "
Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân ồn ào vang lên, lại có người đi ra, Lâm Tùy An nghe được tiếng khóc trầm thấp, là tiếng khóc yếu ớt của đứa nhỏ, tiếng khóc càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, dần dần xen lẫn tiếng nức nở của các bất lương và đệ tử Tịnh Môn.
Lâm Tùy An biết thân thể hiện tại của mình đã không cách nào chịu nổi ngón tay vàng, chỉ có thể ép buộc mình nhìn chằm chằm vào sườn mặt Hoa Nhất Đường.
Trong tầm mắt mơ hồ, từng giọt nước mắt từ cằm Hoa Nhất Đường rơi xuống, rồi bị gió đêm thổi tan.
1.10.2023
Tui khóc như tró luôn, sao lại có mấy kẻ xấu xa đến thế nhỉ, mấy em còn bé như thế...