Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

chương 222: c222: người tính không bằng trời tính

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 222: Người tính không bằng trời tính

Trì thái thú vừa tỉnh dậy, bầu trời đã đổi thay.

Lăng Tư Trực Đại Lý Tự không hổ danh là "Quyển Vương" số một của Đông Đô, suốt đêm chuẩn bị xong tất cả hồ sơ, bày biện chỉnh tề trên án, còn dán nhãn số thứ tự, sợ hắn nhìn sót, ghê gớm nhất là dù Trì thái thú cầm lấy quyển nào thì Lăng Tư Trực đại nhân đều có thể mở ra chức năng giải thích thời gian thực.

"Vương thị thành bắc lấy việc làm ăn gạo yểm hộ, thông qua thương đội Vương thị ở các nơi nhà Đường, bắt cóc số lượng lớn trẻ con, sau đó lại buôn bán cho các thế gia đại tộc, đãi ngộ với những đứa trẻ có thể so sánh với... Có thể so sánh với súc sinh, cho nên được gọi là Bạch sinh. Sổ sách ngầm của Vương thị đính kèm sau hồ sơ có thể chứng minh Vương thị đã làm chuyện này đã sáu năm rồi, Bạch sinh qua tay vô số kể, chỉ riêng thi thể Bạch Sinh từ trong kho bí mật của Vương thị phát hiện hôm qua đã có tám mươi ba thi thể, còn có năm mươi sáu Bạch sinh còn sống, lớn nhất mười tuổi, nhỏ nhất chỉ có bốn tuổi..." Lăng Chi Nhan hít sâu một hơi: "Tội ác Vương thị gây ra ngập trời! Không gì có thể diễn tả được!"

Trì thái thú đổ mồ hôi lạnh đầm đìa: "Thật, thật sự là Vương thị làm sao?"

Hoa Nhất Đường: "Tám vị trưởng lão của Vương Thị và Vương Cảnh Phúc đều đã khai rồi, lời khai ở ngay phía sau."

Trì thái thú vội vàng lật ra nhìn, vội lau mồ hôi, nhìn về phía Hạ Trường Sử và Khương Văn Đức.

Hạ Trường Sử cũng giống như hắn, cả người đều ngây ra, Khương Văn Đức nhíu mày, sắc mặt xanh mét: "Kinh tởm, thật đáng giận!"

Lăng Chi Nhan: "Đêm qua lúc giải cứu Bạch Sinh, chúng ta gặp phải công kích của sát thủ mặt nạ, tình hình chiến đấu cực kỳ thảm thiết, may mà có Tình Môn và Ngũ Lăng Minh cùng các giang hồ hào kiệt tương trợ mới có thể thoát thân, tổng cộng tiêu diệt một trăm hai mươi tám sát thủ."

Trì thái thú đập bạn đứng lên: "Cái gì?!"

Khương Văn Đức giương mắt lên, trong mắt xẹt qua một tia sáng.

Hạ Trường Sử: "Dưới mí mắt của Trì thái thú lại có người dám tự mình nuôi dưỡng sát thủ, đây quả thực là đại tội mưu nghịch!"

"Vương thị quả nhiên là to gan lớn mật, coi trời bằng vung!" Trì thái thú nổi giận đùng đùng: "Đại tội thế này, chém đầu toàn tộc!"

"Người nuôi dưỡng sát thủ không phải là Vương thị, mà là Tô thị Tùy Châu." Hoa Nhất Đường ném ra một câu sét đánh: "Đây là do chính miệng gia chủ Tô thị Tô Phi Chương thừa nhận."

Trì thái thú và Hạ Trường Sử như bị sét đánh.

Lăng Chi Nhan: "Người đâu, mang Tô Phi Chương lên!"

Ngũ Đạt áp giải Tô Phi Chương lảo đảo đi tới, Tô Phi Chương đầu tóc bạc rối tung, sắc mặt như đất, nếp nhăn như khe rãnh lún sâu vào da, quỳ trên mặt đất, cúi đầu run rẩy.

Trì thái thú liếc mắt xem xong khẩu cung của Tô Phi Chương, sắc mặt còn khó coi hơn cả Tô Phi Chương: "Mã thị buôn bán trà Bách Hoa giả là do Tô thị sai khiến?"

Lăng Chi Nhan: "Đúng."

"Ngô thị buôn bán hàng thêu Thanh Châu, sau lưng cũng là Tô thị?"

"Sổ sách lục soát ở biệt viện Tô thị chính là bằng chứng thép."

"Đến Bạch Sinh. Cũng vậy..."

"Người bán và người mua lớn nhất, đều là Tùy Châu Tô thị."

Hồ thái thú ngồi đơ người trên ghế, giống như một sợi mì thối mốc meo.

"Ba ngà Ngô thị, Vương thị, Mã thị có thể lăn lộn được ở Ích Đô nhiều năm như thế, đều là vì có Tùy Châu Tô thị ở sau lưng ủng hộ, nếu muốn ôm chặt đùi Tô thị thì tất nhiên phải làm việc thay Tô thị." Hoa Nhất Đường nói: "Buôn bán quả Long Thần, buôn bán người, buôn bán trà giả, từng việc đều đưa về lợi nhuận rất lớn, việc nào cũng là việc làm ăn rơi đầu, Tô thị không chỉ kéo ba đại thế gia xuống nước bẩn, mà còn nuôi dưỡng đông đảo sát thủ để tự bảo vệ mình, lỡ như có gì xảy ra thì còn có thể tuyệt địa phản kích, đổi lại một con đường sống cho mình. Hoa mỗ nói có đúng hay không, Tô gia chủ?"

Tô Phi Chương chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đục ngầu không gợn sóng: "Ngươi nói không sai chút nào."

Hạ Trường Sử vô cùng đau đớn: "Tô gia chủ ngươi hồ đồ quá! Tùy Châu Tô thị thân là ngũ tính thất tông, gia nghiệp lớn, sao lại bí quá hóa liều, bức mình vào đường cùng như thế?!"

Tô Phi Chương lạnh lẽo bật cười: "Ngũ tính thất tông? Tô thị Tùy Châu còn có thể tính là ngũ tính thất tông sao? Trong triều không quan, thương nghiệp không nơi nương tựa, gia tộc xuống dốc, tộc nhân suy sụp, chỉ có dựa vào huyết thống ngũ tính thất tông và thông gia với thế gia mới có thể sống sót, thế thì khác gì ngựa sống?"

Mọi người trầm mặc.

Mắt Tô Phi Chương đỏ lên, giống như nhìn Hoa Nhất Đường, lại giống như xuyên qua Hoa Nhất Đường nhìn về tương lai hư vô: "Hoa Tứ Lang, Lăng Lục Lang, ta và ngươi đều xuất thân ngũ tính thất tông, nhất định có thể đồng cảm được, nếu rời khỏi sự che chở của gia tộc thì chúng ta chẳng qua chỉ là cành cây không rễ, nước không nguồn, căn bản không thể sống được. Tự hỏi, nếu có một ngày, sự tồn vong của gia tộc đi ngược lại luật pháp của quốc gia thì các ngươi nên lựa chọn thế nào?"

Hoa Nhất Đường giật mình.

"Nếu thật sự có một ngày như vậy, Lăng mỗ tất nhiên làm theo luật pháp, xử lý công bằng, tuyệt đối không có lòng riêng!" Lăng Chi Nhan bình tĩnh nói.

Hoa Nhất Đường tựa như giật mình tỉnh táo lại, thấy dáng người Lăng Chi Nhan thẳng tắp, ánh mắt kiên định như sao: "Giết người đền mạng, có tội tất phạt, đây là luật pháp của quốc gia, căn bản của quốc gia! Lợi ích của một tộc, sao có thể so sánh với nền tảng của đất nước?! Tội phạm đã gây ra tội ác, thì không có lý do gì và ngụy biện vào có thể che giấu sự thật của tội phạm!"

Tô Phi Chương há miệng mấy cái: "Ngươi, ngươi là đồ ngốc sao?!"

Mắt Hoa Nhất Đường chớp chớp, đột nhiên mỉm cười: "So với loại cứt chó hun đúc toàn lợi dục như ngươi, thì một kẻ ngốc vẫn đáng yêu hơn một chút."

Lăng Chi Nhan trừng mắt với Hoa Nhất Đường một cái: Hắn đường đường là một đại nam nhân, sao lại nói là đáng yêu?

Hoa Nhất Đường làm bộ như không nhìn thấy: "Hoa mỗ có một chuyện không rõ, còn muốn thỉnh giáo Tô gia chủ, qua khám nghiệm tử thi, sát thủ Tô thị tử sĩ được rèn luyện từ độc quả Long Thần mà thành, ý thức tan rã, tựa như con rối, xuống tay tàn nhẫn, cực kỳ đáng kinh ngạc, không biết Tô gia chủ lấy công tử rèn tử sĩ ở đâu thế?"

Trì thái thú thất thanh hét lên: "Cái gì cơ?! Độc? Con rối?!"

Tô Phi Chương vội lảng đi: "Ngươi nói cái gì, ta không biết!"

"Hoa mỗ từng gặp những sát thủ này ba lần, một lần ở sông Vân Thủy Đông Đô, một lần ở huyện Thành Thanh Châu, một lần ở Tô Trạch Ích Đô, đợt sau hung tàn hơn đợt trước, chứng tỏ có người liên tục không ngừng dùng độc quả Long Thần nuôi dưỡng bọn họ, tội nhân ở huyện Thành Thanh Châu từng có lời khai, nói kẻ khống chế những sát thủ này là một người thần bí tên là "Tam gia". Hoa Nhất Đường từ trên cao nhìn xuống Tô Phi Chương: "Tô gia chủ, ngươi là Tam gia ư?"

Thân hình Tô Phi Chương không nhúc nhích, thật lâu sau mới nặng nề dập đầu một cái, cất giọng nói: "Không sai, ta chính là Tam gia! Tất cả mọi thứ là do ta làm! Không liên quan gì đến Tô thị! Không liên quan gì đến con cháu Tô thị!"

Hoa Nhất Đường: "Tô Phi Chương, ngươi thấy ta ngu lắm sao? Tô thị bây giờ, căn bản không có thế lực và tài lực nuôi dưỡng sát thủ quy mô lớn như vậy, ngươi rốt cuộc đang làm việc cho ai?"

Tô Phi Chương: "Đều là một mình ta làm, không liên quan đến người khác."

Lăng Chi Nhan: "Vụ án này mối liên hệ trọng đại, nhất định sẽ báo lên Đại Lý tự, Hình bộ và Ngự Sử đài, đến lúc đó tam ti hội thẩm, ngươi căn bản không giấu được, không bằng sớm khai ra, thì đỡ chịu khổ hơn một chút."

"Tô mỗ đã nói rồi."

Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan liếc nhìn nhau, đều cảm thấy có hơi khó giải quyết.

Tô Phi Chương hẳn là đã quyết tâm, đánh chết không chịu khai ra người đứng sau màn.

Trì thái thú và Hạ Trường Sử choáng váng, mờ mịt nhìn Khương Văn Đức.

Khương Văn Đức thở dài: "Tô gia chủ, nếu người làm thì hẵng nói là ngươi làm, không phải người làm thì đứng nên nhận lung tung."

Tô Phi Chương ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Khương Văn Đức: "Là một mình ta làm, không liên quan đến Tô thị!"

Khương Văn Đức nhíu chặt mày, thở dài thật dài, biểu cảm vô cùng bi thương: "Tùy Châu Tô thị, thế gia ngàn năm, bị hủy trong chốc lát, quả thực khiến cho người ta đau lòng!"

Đồng tử Tô Phi Chương co rụt lại, đột nhiên bật cười, càng cười giọng càng lớn, cười cho đến hai mắt rơi lệ, trước cúi sau ngửa ra sau: "Thì ra là như thế, ha ha ha ha, thì ra là như thế... Ha ha ha..." Quay đầu trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường: "Hoa gia Tứ Lang, hôm nay của ta chính là ngày mai của ngươi, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi rơi vào kết quả như ta, ha ha ha ha, ta ở trong địa ngục chờ ngươi. Chờ ngươi ha ha ha ha ha..."

Tiếng cười đột nhiên dừng lại, Tô Phi Chương ngửa đầu, há miệng rồi bất động.

Sắc mặt mọi người khẽ biến, Lăng Chi Nhan vội vàng bước lên xem xét, kinh hãi thất sắc: "Nhanh, nhanh truyền Phương đại phu tới đây!"

Trong công đường trở nên tĩnh mịch, Hoa Nhất Đường kinh ngạc nhìn khuôn mặt Tô Phi Chương dần dần hiện ra tướng chết, sau lưng tràn ngập hàn ý.

Phương Khắc đến rất nhanh, vội dùng kim châm đâm huy3t, cứu chữa một khắc đồng hồ thì tiếc nuối tuyên bố: "Tô Phi Chương đã chết."

Lăng Chi Nhan ngạc nhiên: "Chết vì cái gì?! Chẳng lẽ có người hạ độc?"

Phương Khắc lắc đầu: "Người này mắc bênh Tiêu Khát(*) lâu năm, lại không biết tiết chế, ăn uống đồ béo, tửu sắc không ngừng, mạch máu sớm đã yếu ớt như gỗ mục, hơn nữa liên tiếp gặp đại biến, tâm tình kích động, lưu lượng máu tăng làm phá hủy mạch máu, máu dồn lên não mà chết, cũng coi như là tới số."

(*)Từ điển giải thích: bệnh tiêu khát (Đông y chỉ chứng uống nước nhiều, tiểu tiện nhiều, bao gồm các bệnh tiểu đường, bệnh tháo nhạt...)

Mọi người: "..."

Trì thái thú sụp đổ: "Vậy, vậy phải làm sao?!"

Khương Văn Đức lắc đầu: "Tô Phi Chương tự gây nghiệt không thể sống, số mệnh như thế, không phải là người thì có thể cứu. Kính xin Trì thái thú sắp xếp lại tất cả hồ sơ vụ án Tô thị lại rõ ràng, Khương mỗ lập tức khởi hành trở về Đông Đô, báo cáo lại vụ này cho tam ti, xin thánh thượng định đoạt!"

Trì thái thú và Hạ Trường Sử liên tục đồng ý, ba người vội vàng chạy tới hậu nha.

Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan lẳng lặng đứng ở giữa công đường, nhìn nha lại khiêng thi thể Tô Phi Chương đi, Phương Khắc đi theo ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm mấy lời như "Chết nhẹ nhàng như thế, đúng là hời cho hắn" vân vân.

Lăng Chi Nhan: "Lời cuối và của Tô Phi Chương là có ý gì?"

Hoa Nhất Đường cười lạnh: "Cố làm cho mấy lời cứt chó huyền ảo mà thôi, để ý tới hắn làm gì?"

Lăng Chi Nhan muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.

*

Lâm Tùy An ngồi trên nóc nhà nghe toàn bộ quá trình thở dài.

Vì bảo đảm an toàn cho Tô Phi Chương, mấy ngày nay mọi người có thể nói là dốc hết toàn lực, không dám lười biếng một chút nào, thức ăn đưa vào miệng Tô Phi Chương đều trải qua sự kiểm tra của Phương Khắc, cả người Tô Phi Chương từ trên xuống dưới đều được Lăng Chi Nhan tỉ mỉ lục soát, đến móng tay cũng cắt, vì phòng ngừa có người đột nhiên xuất hiện ám sát, mỗi lần thẩm vấn Lâm Tùy An đều âm thầm bảo vệ, ngay cả nhà vệ sinh cũng không dám đi.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, Tô Phi Chương cuối cùng lại chết vì ứ máu não, chỉ có thể nói người tính không bằng trời tính.

Tuy nói còn có thể theo manh mối của Tô Phi Chương tiếp tục điều tra, nhưng Lâm Tùy An có dự cảm, hy vọng tra được chân tướng còn rất xa vời.

Trước mắt, tất cả chuỗi chứng cứ đều chỉ về phía Ngô thị, Mã thị và Vương thị, vật chứng mấu chốt duy nhất nhắm vào Tô Phi Chương chỉ có một quyển sổ sách lục soát từ biệt viện Tô thị, bên trong ghi chép giao dịch giữa cá nhân Tô Phi Chương và ba thế gia, đều là Tô Phi Chương tự tay viết, tuyệt đối không có người thứ hai tham dự.

Dựa theo lẽ thường suy đoán, Tô Phi Chương làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy nhưng Tô thị không biết gì thì tuyệt đối là không thể, nhưng Tô Phi Chương lại ôm hết tội lỗi lên người mình, chủ yếu là tinh thần hiến tế, hiện tại còn chết không có đối chứng... chỉ sợ Tô Phi Chương đã sớm xử lý sạch sẽ hết manh mối rồi.

Còn có một điểm Lâm Tùy An cảm thấy không ổn, Tùy Châu Tô thị mặc dù đã xuống dốc, nhưng lạc đà gầy hơn ngựa, thứ có thể khiến cho Tô Phi Chương sợ hãi và bảo vệ người đứng sau như thế, thế lực nhất định là không thể khinh thường.

Đưa mắt nhìn khắp nhà Đường, ngoại trừ ngũ tính thất tông, còn có ai?

"Hoàng tộc... ư?

Chẳng lẽ lại là tiết mục soán quyền đoạt vị?!

Thôi nào! Quá cẩu huyết rồi!

Lâm Tùy An càng nghĩ càng mệt mỏi, không khỏi thở dài: "Chẳng lẽ Tô thị lại có thể tránh được một kiếp ư?"

Nhưng vào lúc này, sau tai đột nhiên vang lên một tiếng cười, Lâm Tùy An giật mình nhảy dựng lên, mắt nhìn tai nghe tám hướng, nóc nhà của phủ nha đều không có ai.

Bầu trời xanh biếc, vạn dặm không mây, Lâm Tùy An hít mũi, ngửi thấy mùi mây và gió.

*

Một cơn gió thổi qua cửa sổ.

Thất gia buông sổ sách trong tay xuống, cầm lấy mũ trùm bên cạnh bàn đeo lên đầu.

"Ta cũng không phải chưa từng thấy mặt ngươi, có gì đáng che đậy đâu?" Một câu nói thay đổi ba lần, đầu tiên là già nua, tiếp theo là giọng nữ, cuối cùng biến thành giọng nói trong trẻo, khiến người nghe thoải mái cả người.

Trên bệ cửa sổ có thêm một người, mặc vải thô áo ngắn, vai rộng eo hẹp, dùng tư thế nửa người bất toại ngồi lẳng lặng, trên mặt đeo một cái mặt nạ bạc, khóe lông mày thiếu một khối, dùng da trâu đắp vào, dưới khe mắt có vết trầy xước, giống như nước mắt, không đắp vào, ước chừng là bởi vì... nghèo.

Thất gia: "Vân huynh chưa bao giờ chịu dùng gương mặt thật để đối diện với người khác, tại hạ cũng chỉ có thể dùng lễ để đối đãi thôi."

Vân Trung Nguyệt nhún nhún vai: "Cũng đúng, hai chúng ta vốn không quen biết, giữ khoảng cách cũng là chuyện nên làm."

Thất gia cầm chén trà lên đặt ở trên bàn: "Tô Phi Chương sao rồi?"

"Chết rồi."

Thất gia im lặng một lát: "Ai giết?"

Vân Trung Nguyệt hừ một tiếng: "Cười chết, tên họ Phương kia thế mà nói là tới số, người thấy có ngu ngốc không?"

Thất gia lại im lặng một lúc: "Đúng là mạng tốt."

"Mạng Tô thị càng tốt hơn. Mã thị, Vương thị và Ngô thị xong đời cả, thế mà Tô thị chỉ tổn chút da lông, đám quan lại túi rượu túi cơm kia đúng là vô dụng! Nhất là Hoa Tứ Lang, cực kỳ vô dụng!"

Thất gia chậm rãi đi trở lại bàn, vén áo choàng ngồi xuống, tiếp tục xem sổ sách.

Vân Trung Nguyệt nghiêng đầu nhìn: "Hình như ngươi không giật mình gì nhỉ? Ngươi sớm đã đoán được rồi đúng không?"

Thất gia: "Ta vốn tưởng rằng Tam gia sẽ phái người đến giết Tô Phi Chương, Hoa Tứ Lang có thể lần theo đường dây này tra ra."

"Đại thần Lâm Tùy An ở trên nóc nhà canh giữ, sát thủ nào không muốn mạng dám đến chịu chết, ta thiếu chút nữa thì bị phát hiện đấy, đúng là hù chết ta!" Vân Trung Nguyệt oán giận: "Nếu không phải ta chạy nhanh, thì chắc lại hỏng thêm một cái mặt nạ nữa mất."

Thất gia khẽ bật cười.

Vân Trung Nguyệt đánh giá hắn một lúc lâu: "Ta vẫn muốn hỏi, có phải người quen biết Lâm Tùy An không?"

"Ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến, nếu ta cũng có thể chết dứt khoát như Tô Phi Chương thì có khi cũng là có phúc."

"Ngươi bớt nghĩ lại." Vân Trung Nguyệt liên tục xua tay: "Có câu nói cũ rất hay: Tai họa sống ngàn năm, người có tám trăm cái tâm tư như ngươi, chắc chắn có thể trường mệnh trăm tuổi."

Thất gia giật mình, ho khan một tiếng: "Tạ... ơn lời chúc của ngươi."

Vân Trung Nguyệt không được tự nhiên gãi gãi đầu: "Tô thị bên kia phải làm sao bây giờ?"

Thất gia chậm rãi cuộn sổ sách trong tay lên, mở hộp gỗ trên bàn ra bỏ vào, trong hộp gỗ, còn có mấy chục quyển sổ sách giống nhau. Khép hộp gỗ lại, bưng chén trà lên, nhấp một ngụm.

Gió thổi qua làm cánh cửa kêu lạch cạch, một góc mũ trùm bay lên.

"Trời lạnh rồi, Tô thị cũng nên đổi gia chủ mới rồi."

*

Tiểu kịch trường:

Vân Trung Nguyệt: Mẹ ơi, người này vẫn nên đeo mũ trùm vào thì tốt hơn, cười lên còn ớn hơn cả tên Hoa tứ lang kia.

1.10.2023

(có khi nào là bà hoàng thượng ủ mưu để dẹp hết mấy ông thế gia này không nhỉ, cho nên mới nói rồi cũng đến lượt anh Bông, nếu thế như ớn lắm đây, anh ơi mau đưa em số ngân hàng đi)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio