Phòng của Lâm Lục Kiêu lớn hơn phòng bọn họ, nhưng thiếu nhiều đồ dùng, một người ở, nhìn qua có hơi rộng, một giường đơn, một bàn gỗ, phía sau cửa là tủ quần áo và chậu rửa mặt.
Tổng thể rất sạch sẽ, đồ dùng được sắp xếp gọn gàng, chăn được xếp thành một khối hình vuông, có góc cạnh, đây là lần đầu tiên Nam Sơ thấy chăn của anh trong quân đội, mỗi một thứ đều phảng phất như được dùng dao gọt, Lâm Lục Kiêu kéo cô qua, từ phía sau giường lấy ra một cái ghế xếp dài, mở ra để nằm ngang, vỗ vỗ: "Ngồi."
Nam Sơ đứng không nhúc nhích.
Lâm Lục Kiêu đứng thẳng, chống lại tầm mắt của cô, hất hất cẳm, ý nói cô ngồi xuống, tuy rằng không nói chuyện, nhưng trong mắt viết hết sức rõ ràng - - đừng để anh nói lần thứ hai.
Nam Sơ ngồi xuống.
Lâm Lục Kiêu lấy một cái ghế dựa gỗ đặt đối diện cô ngồi xuống, dáng ngồi cao lớn, chân mở rộng, khoanh tay, ánh mắt thâm sâu.
Thật lâu sau, anh hơi nhếch môi, "Anh xin lỗi."
Nam Sơ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, Lâm Lục Kiêu hai tay chống đầu gối, thân thể hơi hơi nghiêng tới trước, ánh mắt thâm trầm.
"... Vì sao?" Nam Sơ hỏi.
Lâm Lục Kiêu người này, từ nhỏ cứ như vậy, bình thường cà lơ phất phơ, nếu có chuyện gì, quả cảm lại âm ngoan, từ trước đến nay chưa từng làm chuyện này với ai, dù cho đỏ mặt tía tai với người đó, nhưng lại ý thức được bản thân làm sai, sẽ nhận sai, làm sai thì làm sai, nên gánh trách nhiệm thì anh sẽ không trốn, đây là ở trên công việc, ở trong quân đội.
Về mặt tình cảm anh không hiểu, năm hai mươi tư tuổi, gặp gỡ cô gái này, quả thật anh bị trêu chọc một chút, nhưng ngẫm lại lúc đó cô gái này chỉ mới mười sáu, bản thân nếu có thể động loại tâm tư gì thật đúng là không bằng cầm thú.
Nhưng không thể không thừa nhận, đêm đó, anh quả thật đã cứng lên.
Dáng vẻ cô gái nhỏ mềm mại nhỏ nhắn nằm trong chăn của anh, anh vừa đặt mông ngồi xuống, thấy được không thích hợp, vừa ngẩng đầu đã chống lại một đôi mắt trong suốt mềm mại, trong mê mông mang theo ánh nước, hơn nữa khi đó đúng là thời kỳ anh huyết khí sôi trào.
Cô gái nhỏ giọng nói mềm mại: "Anh ngồi lên chân tôi rồi."
Thanh âm uyển chuyển êm tai, lại mang theo chút khiếp sợ, một chút cũng không biết đánh trúng dây thần kinh kia của anh.
Anh gom hết thảy ngọn nguồn đều quy kết cho việc bản thân độc thân đã lâu.
Năm đó là vì có chút áy náy với Nam Sơ nên mới giữ cô lại, dẫn cô về nhà, để nhà cho cô ở.
Ở hai ngày, đã bị cô nhóc thối này trêu chọc, trong lòng không quá thích, hơn nữa cô nhóc thối này mới mười sáu tuổi, bản thân động loại ý niệm đó, quả thực không bằng cầm thú, nghĩ lại có phải giống lời Đại Lưu nói, chính là cần một người bạn gái?
Vì thế sau đêm đó, cùng bọn Đại Lưu đi chơi, ngẫu nhiên cũng sẽ đưa mắt phóng lên người những cô gái có dáng người xinh đẹp, nên khi đó Thẩm Mục nói anh đổi tính rồi.
Có tính đàn ông. Giai đoạn đầu đều là đến từ mấy bộ phim hành động đó, Lâm Lục Kiêu xem không nhiều lắm, chỉ ngẫu nhiên cần giải quyết nhu cầu sinh lý mới có thể tìm ra xem, đơn giản đều là ngực lớn, trẻ đẹp, chân dài... Đợi chút, xem nhiều hơn cũng như vậy thôi.
Cô gái kiểu này là kiểu mà Đại Lưu thích.
Ngực lớn, eo nhỏ, dáng người quả thật rất đẹp, mặt bình thường, đến giờ anh cũng nhớ không rõ lắm gương mặt hình dáng đó, nếu đi trên đường, người đó không gọi anh thật đúng là anh nhận không ra, anh không giỏi nhớ mặt người khác.
Cô gái đó tính tình hơi hấp tấp, chỉ mới gặp mặt một lần, lần thứ hai đã tìm Đại Lưu xin địa chỉ, đến nhà anh tìm anh, đụng phải cô nhóc này, kết quả cô nhóc này còn rất hiểu chuyện giúp anh nói dối lấy lí do em họ mà tìm lí do thoái thác, lúc đó anh thật sự là vừa tức vừa buồn cười.
Lần thứ ba gặp, anh mới hoàn thành nhiệm vụ, hai người cơm nước xong đưa cô gái đó về nhà, ở trên xe, cô gái đó nháy mắt với anh ám chỉ có thể lên ngồi một chút. Lúc đó Lâm Lục Kiêu chậm rãi gác tay lên cửa sổ hút thuốc, càng gấp gáp anh càng không vội, ngồi trên ghế chậm rãi gạt tàn thuốc.
Nhưng cô gái này cũng là một cao thủ, đưa người qua, ghé vào tai anh thổi hơi, một bên thổi hơi một bên thuần thục vói vào vạt áo T-shirt của anh, chỉ dừng ở bề ngoài mời anh: "Đi lên làm không?"
Trên mặt anh treo một ý cười cà lơ phất phơ, một bàn tay đặt ở ngoài cửa kính xe vẩy tàn thuốc, tay kia thì kéo tay cô gái ra: "Làm cái gì?"
Giọng anh vốn dễ nghe, mang chút tính lãnh cảm cấm dục.
Cô gái bị anh nói một câu như vậy, đặt tay lên ngực anh, "Anh thật sự rất hư đó."
Lâm Lục Kiêu dựa vào ghế ngồi, nghe lời này, lườm cô gái một cái, quay đầu lại, cười hừ một tiếng, vứt điếu thuốc, tháo giây an toàn ra xuống xe vòng qua đầu xe bên kia mở cửa xe, kéo cô gái xuống xe, "Về nhà đi."
Cô gái sửng sốt, "Anh không lên sao?"
"Tạm thời không có hứng thú."
Anh dựa vào cửa xe, bỏ tay vào túi, trên gương mặt, là vẻ lưu manh cương nghị, nghĩ đến mà không chiếm được làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Lâm Lục Kiêu đạp chân ga đi mất, để lại một luồn khói xe, cô gái mang theo tức giận đứng dậm chân.
Mẹ nó! Tên lính cứu hỏa thối!
Khi đó anh vừa mới rời đội không lâu, tính cách bất thường, qua một thời gian mài dũa, tính cách thế nhưng đã thu liễm lại, nhưng gương mặt vẫn còn vẻ tà khí, đặc biệt khi nói chuyện với người khác lại có chút vô sỉ, vẫn còn vẻ ngạo mạn và kiêu ngạo của tuổi trẻ.
...
Hiện tại dáng vẻ nghiêm trang lôi kéo người như vậy, ngồi đối diện, nói xin lỗi, ngược lại vẫn là lần đầu.
Anh cười cười, thay đổi tư thế, hai tay khoanh trước ngực, tựa người về phía sau, tốc độ lời nói chậm dần, "Khi mười tám anh đã vào quân, tính tình mọi người bên cạnh đều hung bạo, huấn luyện viên, chỉ đạo viên, bao gồm cha anh, thậm chí bao gồm cả Lâm Khai, thằng nhóc đó so với anh thì tốt hơn, bởi vì không tiếp xúc với hoàn cảnh này, bọn anh đều là dãi nắng dầm mưa, trong công việc xử lý chậm một chút thì một giây tiếp theo sẽ làm một gia đình biến mất, thời điểm tuổi trẻ nói đạo lý cũng không dựa vào miệng, ở trong đám cháy cũng vậy, mẹ nó lửa đã cháy đến nơi, còn nói đạo lý với họ gì nữa chứ, điều này khẳng định là không được. Thế nhưng đâu lại đấy, anh đã kiểm điểm lại, kiểm điểm thì kiểm điểm, nhưng anh vẫn không thay đổi được."
"..."
Trên mặt Nam Sơ không lộ vẻ gì: Anh kiểm điểm với ai ở đây chứ.
Anh gãi đầu nói, "Nhưng chuyện vừa rồi, anh xin lỗi, anh không nên hét lên với em, không nên nói làm em mất mặt."
Nam Sơ gật đầu: "Ừm, em tha thứ cho anh."
"..."
Cái này là tha thứ rồi hả? Anh có chút trở tay không kịp.
Anh thử dò xét, "Thật sự tha thứ?"
Nam Sơ bình tĩnh: "Thật."
Nói rất thản nhiên, biểu cảm trên mặt cũng không có gì khác thường, đúng là tha thứ rồi hả? Sao cảm thấy hơi thiếu gì đó, cảm thấy như có chút xa cách, làm Lâm Lục Kiêu có chút phiền chán.
Anh khom người nhìn chằm chằm cô thật lâu, muốn nhìn ra một chút khác thường trong đó, cô cũng chỉ là bình tĩnh đứng lên, nói với anh: "Đội trưởng, nếu anh chỉ nói chuyện này thì, em đã tha thứ anh, hơn nữa em cũng không để trong lòng, chỉ đạo Dương từng nói với em về chuyện của anh, hiện tại quả thật là thời kì mấu chốt của anh, không nên gây thêm phiền phức cho anh, vậy thôi chào anh."
Nói xong, cung kính khom người.
Lâm Lục Kiêu ngoáy ngoáy lỗ tai, "Đợi đã!"
Nam Sơ không dừng lại, kéo cửa, phía sau nhiều thêm một bàn tay, ván cửa bị người chặt chẽ đè lại.
Lâm Lục Kiêu chặn cô ở sau cánh cửa.
Cánh cửa đã thành một phông nền, rất nhiều lần khi hai người nói chuyện đều xảy ra tại cánh cửa.
"Chỉ đạo Dương đã nói gì với em rồi?"
Anh chống ván cửa, cúi đầu nhìn cô.
Ngay lúc vừa rồi xuống lầu, Dương Chấn Cường đã ngăn Nam Sơ lại, nói một chút chuyện, đương nhiên là rất không dễ nghe, Nam Sơ lúc đó cũng chỉ là cười cười, trong đội này mỗi người đều xem Lâm Lục Kiêu như con cái mà đối đãi, cũng hiểu được Dương Chấn Cường là vì muốn tốt cho Lâm Lục Kiêu.
Đầu ngón tay Nam Sơ chống lên ngực anh, sau đó gõ gõ, "Này, anh lui về sau một chút, dựa vào gần như vậy, em khó thở."
"... Em phải đi ra ngoài, bằng không bị người nhìn thấy thì không tốt lắm."
Thay đổi rồi, cô gái này thay đổi rồi.
Trước kia đều nghĩ cách muốn chiếm tiện nghi ăn đậu hủ của anh, lần này muốn phủi sạch quan hệ với anh, Lâm Lục Kiêu mẹ nó thật là có chút không quen rồi!
"Em đây là vội muốn phủi sạch quan hệ với ai?! Hả?" Anh không vui nhíu mày, xách cô lên, ấn lên ghế gỗ "Ngồi đây cho anh. Nhìn thấy thì nhìn thấy, đây là phòng anh, không ai dám nói một chữ."
Được được được, đây là địa bàn của anh, anh là trại chủ.
Ánh mắt Lâm Lục Kiêu đánh giá một vòng trên người cô, tóc cô ướt sũng, dính lên ngực thấm ướt một mảnh, quân phục mỏng manh, ôm lấy cơ thể làm nội y bên trong như ẩn như hiện, anh vội vàng nhìn thoáng qua, mở to mắt, khụ khụ, nói: "Vừa mới đánh nhau với Nghiêm Đại nữa rồi hả?"
"Không đánh nhau." Thắt lưng Nam sơ thẳng tắp, ngực dị thường kiên đĩnh.
Ánh mắt Lâm Lục Kiêu lược qua, đưa tay vò tóc cô, xoay người mở ngăn tủ, nói: "Sao lại ẩm ướt như vậy?"
"Vừa mới giặt quần áo, kết quả vòi nước bắn mạnh ra, đang muốn đi tìm chỉ đạo viên, thì anh đã kéo em đi rồi."
Khi xoay người lại, trong lòng bàn tay có thêm một bình thuốc nhỏ màu lá cọ, từ trong ngăn tủ lấy bông băng ra, thấm ướt, xoay người đến trước mặt cô: "Đừng lộn xộn, thoa thuốc cho em."
Thuốc có tác dụng mạnh, Nam Sơ ôm mũi né tránh, "Cái này là gì vậy?"
Lâm Lục Kiêu trực tiếp ôm lấy cổ cô, kéo cô lại, "Trốn cái gì, đây là thuốc mỡ lúc trước anh đi hỗ trợ ở huyện ngoài được bạn cho, trị vết thương đặc biệt nhanh, mặt em không dùng gì, sau này chẳng may bị vàng vọt, em còn có thể lăn lộn trong giới giải trí hả?"
Vừa thoa lên có chút mát lạnh, thanh âm Nam Sơ trách móc, Lâm Lục Kiêu khó được lúc nhẹ nhàng, "Kiên nhẫn một chút, rất nhanh sẽ xong."
Hai người lúc này sát gần nhau, hơi thở quấn giao, mặt anh gần trong gang tấc, mỗi lỗ chân lông trên mặt đều nhìn rõ rành mạch, Nam Sơ phát hiện làn da của anh kỳ thực rất đẹp, không tính là trắng, hơi ngăm, gương mặt nghiêm nghị, mi phong hếch lên không thể che hết lệ khí kiêu ngạo.
Quả thật rất hấp dẫn người khác.
Tầm mắt dừng ở trên môi anh, làn môi mỏng, rất đẹp.
Kiểu tiếp xúc gần gũi lại dụ hoặc này.
Nam Sơ kết luận là anh cố ý.
Cảm xúc thấp, chắc là đều là giả, nhất cử nhất động, giơ tay nhấc chân, rõ ràng đều thật câu người.
Hôn một chút chắc sẽ không phạm pháp nhỉ?
Nam Sơ nghĩ như vậy, trên thực tế cô đã ôm lấy cổ Lâm Lục Kiêu, cắn xuống môi của anh.
...
Lâm Lục Kiêu nắm bình thuốc nhỏ, vươn tay, nháy mắt trừng lớn mắt, phản xạ có điều kiện đẩy cô ra, kết quả bị Nam Sơ ôm chặt lấy cổ, đôi môi mềm mại dán lên môi anh, còn vươn đầu lưỡi liếm vành môi anh, liếm láp xay nghiền các kỹ xảo đều thực hiện.
Nam Sơ mút môi của anh, lại phát hiện anh chậm rãi nhếch miệng, một giây sau, người đã bị nhấc lên, chống đỡ lên tường.
Hai tay Nam Sơ ôm lấy cổ của anh, cả người bị anh đặt lên tường, Lâm Lục Kiêu một tay đặt sau gáy cô, lấy mu bàn tay giúp cô chống lên mặt tường, tay kia thì ôm lấy sau lưng cô, cười xấu xa nói: "Cổ anh bị đau."
Nam Sơ đột nhiên bừng tỉnh, tay chống đỡ trên ngực anh muốn đẩy ra.
Bị anh bắt chéo hai tay ra sau lưng đến sau thắt lưng, ngực càng ưỡn cao, hai người áp vào nhau chặt chẽ, dưới lớp quần áo mỏng manh truyền đến đều là hơi thở nóng rực và cơ bắp rắn chắc của anh, lời nói vang bên tai cô: "Trốn cái gì? Vừa làm gì với anh, đã quên rồi sao? Lần trước anh đã nói rồi, em lại trêu chọc anh nữa thử xem?"
"..."
Lâm Lục Kiêu nói xong, cúi đầu nhìn cô, cô gái trong lòng anh, giương mắt nhìn anh, lông mi cong dài đều phát run, trong hai mắt đều ngập nước, long lanh ánh nước, ánh mắt anh dần sâu, chậm rãi cúi đầu, hơi thở đến gần, nóng hầm hập.
Nam Sơ ngửa mặt, chậm rãi nhắm mắt lại.
Dư luận, thế tục đều bị bọn họ ngăn cách bên ngoại cánh cửa.
Cách vách chính là ký túc xá của mấy người Thiệu Nhất Cửu, đều có thể nghe thấy có người đang đi lại tới tới lui lui, cầm chậu rửa mặt cùng nghe tiếng nói chuyện không quá rõ.
Kiểu kích thích tình cảm từng ngày này, như ngọn lửa nhỏ nảy sinh nơi đáy lòng hai người, càng ngày ngọn lửa nhỏ càng cháy càng mãnh liệt.
Lâm Lục Kiêu cười nhẹ, lập tức hơi nghiêng đầu, cắn môi cô, hơi cắn nhẹ liếm láp, dần dần dùng sức, mút khóe môi cô, đầu lưỡi hung hăng cạy mở, tiến quân thần tốc, vài giây, Nam Sơ đã thở hổn hển, choáng váng thiếu chút đứng không nổi, Lâm Lục Kiêu chặn ngang ôm lấy, hơi buông lỏng ra, cười xấu xa nói: "Thể lực của em thế này, xem ra anh còn phải luyện từ từ."
Nam Sơ đánh anh: "Cút."
Lâm Lục Kiêu cúi đầu lại một cái hôn sâu, trằn trọc than nhẹ, Nam Sơ thở hổn hển, anh dời trận địa, nhẹ mổ lên khóe môi và tai cô, ở bên tai cô nói nhỏ: "Kêu nhỏ một chút, hiệu quả cách âm không tốt lắm, anh cũng không thể cam đoan lúc này có người đang nghe lén hay không đâu."
Nam Sơ nhấc chân, muốn đá vào đũng quần của anh, bị anh nhanh nhẹn tránh thoát, dựng thẳng lông mày giáo huấn: "Chỗ này mà em cũng dám đá?"
Nam Sơ hừ nhẹ quay đầu.
Lâm Lục Kiêu nhìn cô một chút, phát hiện rất thú vị, mặt cô gái nhỏ đỏ đỏ, "Anh phát hiện, bình thường em giở trò lưu manh với anh, bây giờ làm thật thì sợ rồi hả?" Nói xong, cúi người, sát vào bên tai cô cười có chút xấu xa nói nhỏ: "Bị trượt bánh xe rồi sao người từng trãi?"
Mẹ nó, anh mới là người từng trãi đó.
Công bằng mà nói, cả Lâm Lục Kiêu và Nam Sơ cũng không tính là người từng trãi, về chuyện tình cảm. Cả hai đều không có kinh nghiệm.
Lâm Lục Kiêu thuộc loại chậm nóng, một khi đã nóng với bạn, cái gì cũng có thể phát ra ngoài, nếu không quen, ngồi nơi đó, cũng lạnh không được.
Còn Nam Sơ, đứng nơi đó, cả người đều lộ ra vẻ lạnh lùng, bạn vĩnh viễn đều đoán không được trong lòng cô đang suy nghĩ gì.
Hai người này xem như là kỳ phùng địch thủ, thực lực ngang nhau.
Gặp phải chuyện này, ai cũng chịu thua.
Nam Sơ đẩy anh ra, "Em đi đây."
Lâm Lục Kiêu giữ chặt cô, kéo cô về lại trên tường, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô, "Em có ý gì? Muốn đùa giỡn anh?"
"Không phải, đây là trong quân, phải nghiêm túc, chuyện của hai ta, chờ quay xong chương trình rồi nói."
Dương Chấn Cường nói đúng, lúc này quả thật không nên gây phiền toái cho anh.
Lâm Lục Kiêu: "Chỉ đạo Dương đã nói gì với em rồi sao?"
Nam Sơ cười, khóe mắt nheo lại, rất quyến rũ, vỗ vỗ mặt anh, nói: "Anh đừng rối rắm chuyện này, chương trình còn vài ngày thì quay xong rồi, anh nhịn thêm chút nữa, mấy ngày nay đừng tìm em, chương trình quay xong, em sẽ tìm anh."
Nói xong đẩy anh ra rồi đi ra ngoài.
Lâm Lục Kiêu đứng tại chỗ.
Cái gì chứ, sai anh lại có cảm giác mình bị người ta chơi rồi bỏ.
...
Buổi chiều huấn luyện, hai người gặp lại, đã rất thản nhiên, Nam Sơ dường như không có việc gì, ánh mắt Lâm Lục Kiêu chỉ nhàn nhạt dừng trên người cô một chút, rất nhanh đã lướt qua.
Buổi chiều phải đến rừng cây nhỏ, tập trườn người qua lưới cọc thấp, bao gồm lội qua hố nước đều khó khăn hơn so với hôm qua, còn có leo dây lưới cao, và các kỹ năng chạy nhanh chuyên nghiệp cũng chờ huấn luyện.
Lâm Lục Kiêu đứng trước tấm lưới cọc thấp, rảnh rang dựa vào một thân cây.
Nam Sơ khiêng súng bắn nước đi tới, người đàn ông đứng cạnh cây khóe miệng chứa cười nhìn cô, anh tắt tai nghe, nói nhỏ: "Cho phép em lười biếng một chút."
Nam Sơ chuyển mắt liếc anh một cái, ánh mắt trừng anh, tỏ ý- - anh đứng đắn một chút cho em.
Lâm Lục Kiêu cười nhẹ định bỏ tai nghe ra, chợt nghe anh nói với Nghiêm Đại đang đi đằng sau: "Nhanh lên, thất bại phạt chạy mười vòng!"
Nghiêm Đại một thân mồ hôi, cả người mệt mỏi, thật sự gánh không nổi, khóc tang: "Này không được rồi, đội trưởng Lâm, tôi muốn nghỉ một chút."
Lâm Lục Kiêu giương tay chỉ phía trước: "Cô xem có ai dừng lại không? Gánh không nổi thì chạy mười vòng, chạy xong về gánh tiếp, tự chọn."
Nghiêm Đại dẫm chân: "Tôi là con gái!!"
Lâm Lục Kiêu lườm cô ta một cái, mặt không biểu cảm cúi đầu, nhìn đồng hồ tính giờ, lạnh nhạt một tiếng: "Ừm, là người yêu cũng không được."
Nghiêm Đại: "..."
Nghiêm Đại phát hiện những người đàn ông tham gia quân ngũ đều độc ác, cắn răng một cái, chỉ có thể xoay người lại khiêng súng bắn nước.
Huấn luyện kết thúc, Từ Á hỏi cô, "Chị còn thích đội trưởng Lâm không?"
Nghiêm Đại rít lên: "Chị cảm thấy gần đây anh ta cố ý nhằm vào chị, em không cảm thấy sao?"
Từ Á bừng tỉnh: "Hình như là ôi chao, ôi, ôi."
Nghiêm Đại cân nhắc hỏi, "Em nói xem dưới tình huống nào thì một người đàn ông sẽ nhằm vào một cô gái để thu hút sự chú ý?"
Từ Á kinh ngạc: "Chẳng lẽ đội trưởng thích chị? Cho nên cố ý nhằm vào chị để được chị chú ý? Như vậy sao?"
Nghiêm Đại hừ lạnh một tiếng, "Không phải đàn ông đều thích diễn mấy trò này sao, lạt mềm buộc chặt."
"Đội trưởng cũng không phải học sinh tiểu học."
Nam Sơ ở trong lòng bổ sung: Thật đúng là, quả thực ngây thơ mà.
...
Ngày thứ hai, là huấn luyện phòng cháy chuyên nghiệp.
Đang lúc huấn luyện được một nửa, Dương Chấn Cường tới tìm lâm lục kiêu, hai người dựa vào dưới tàng cây nói chuyện, Lâm Lục Kiêu nhìn bóng người bám trên dây thừng phía trên, "Như thế nào?"
Dương Chấn Cường nói: "Vừa rồi đạo diễn tìm tôi thương lượng, còn có bốn năm ngày huấn luyện, hi vọng cậu có thể tăng mạnh cường độ một chút."
Lâm Lục Kiêu ngửa đầu nhìn trời, "Đã biết, không phải lúc trước nói rồi sao."
Dương Chấn Cường còn nói: "Ý bọn họ là, vài ngày huấn luyện như vậy quay được cũng không có kịch tính gì, ngoại trừ lần trước Nam Sơ và Nghiêm Đại đánh nhau, bình thường đều không có xung đột gì, đạo diễn hi vọng mọi người có thể tăng thêm chút kịch tính!"
Lâm Lục Kiêu quay đầu liếc nhìn anh một cái, không chút để ý: "Bệnh thần kinh, cũng không phải quay phim hành động, sao tôi có thể gia tăng kịch tính?"
"Ý bọn họ chính là cho bọn họ gia tăng chút thử thách, để bọn họ một mình tiến vào đám cháy một chút, tạo một ít cảnh nguy hiểm, có thể để người xem thấy lo lắng mà đề phòng."
Lâm Lục Kiêu cảm thấy buồn cười: "Một mình? Ba người Nam Sơ đến súng bắn nước cũng gánh không nổi, cho các cô ấy vào chịu chết à?"
Dương Chấn Cường: "Tạo chút hiệu ứng gì đó, tổ chương trình cũng vì một chút hiệu quả, hơn nữa ba người cô ấy ở chỗ này cũng rất thoải mái, tôi nghe nói trạm thứ ba là tiết mục thám hiểm rừng sâu, cái này mới khủng bố, chúng ta đến lúc đó làm tốt công tác phòng hộ, nhanh chóng quay cho xong chương trình, đến sau đó chúng ta mới lên trình diễn công việc của mình, năm nay đều là kiểu làm như vậy."
Lâm Lục Kiêu sửng sốt, "Cái gì thám hiểm rừng sâu?"
"Không biết, tôi cũng chỉ nghe nhân viên công tác nói vậy, sẽ để mấy người diễn viên này vào rừng, ai thoát ra trước chính là quán quân."
"Có nguy hiểm không?"
"Tôi không biết, theo kịch bản, sẽ không chết người được, chỉ chịu chút đau khổ thôi, bằng không sao chương trình này lại mời mấy nghệ sĩ tuyến mười tám chứ, nếu thoải mái đã sớm mời mấy người minh tinh tuyến trên rồi. Tôi với cậu nói chuyện chính, đạo diễn muốn cậu suy nghĩ về chuyện đó một chút, cậu chuẩn bị tốt một chút, làm xong thì chúng ta được bớt viêc, nghe không?"
Lâm Lục Kiêu dựa vào tàng cây, nhíu mày, không trả lời.
...
Vào ban đêm, Lâm Lục Kiêu nhận được điện thoại của chi đội, đi một chuyến suốt đêm đến chi đội.
Người vừa mới đi vào, một phần báo cáo huấn luyện bị ném lên mặt, giọng Mạnh Quốc Hoằng như tiếng chuông lớn, "Cậu thật sự là càng ngày càng giỏi quá rồi!"