Editor: Thoa Xù
Chi đội gọi điện thoại tới là Dương Chấn Cương nhận, giọng nói không như trước, cuối cùng anh nghe ra có chút dự cảm, xem chừng là tên nhóc này lại gây ra chuyện gì rồi, không xác định được thì gay go.
Vì vậy hắn không nhịn được tìm người nghe ngóng, mới biết là hai ngày trước chuyện nghệ sĩ đánh nhau ở trong đội bị lãnh đạo biết, người nọ còn nói: "Cũng không biết Mạnh Xử nghe được những chuyện này ở đâu, dù sao trở về cũng xem báo cáo huấn luyện của đội trưởng Lâm, bên trong không viết gì, lưu loát viết mấy câu vô nghĩa, cũng không nóng nảy đúng không? Lúc này, đoán chừng đang ném gạt tàn trong phòng bên cạnh đấy!"
Dương Chấn Cương nóng nảy, "Ai da, ngược lại anh giúp đỡ khuyên nhủ đôi chút đi!"
Người nọ cười khanh khách, nói: "Đóng cửa rồi, tôi đâu có dám đi vào, hơn nữa không phải anh không biết tính khí của hai người này, người này xoay người kia, hay là ở bên đó anh lo cầu phúc cho đội trưởng Lâm đi."
"Cầu phúc mà có tác dụng thì tôi đã sớm con mẹ nó xuất gia rồi." Dương Chấn Cương nôn nóng sốt ruột, mặt đỏ tía tai quát lên.
"Anh rống lên với tôi làm gì chứ, chuyện này cũng không phải là tôi đâm chọt với Mạnh Xử."
Dương Chấn Cương ý thức lại, vội vàng giải thích, "Đây không phải do nóng nảy sao? Nhưng mà, chuyện như vậy làm sao Mạnh Xử biết được?"
Bên kia điện thoại cười một tiếng, kéo dài giọng, có chút ý vị sâu xa: "Chỉ đạo Dương, hay là nói thế này với anh đi, anh đó, lắng tai nghe nè, Mạnh Xử có một cậu con trai."
"Biết rồi, Mạnh Thần, thằng nhóc kia thích chơi game."
Bên kia gật đầu: "Đúng rồi, là thằng nhóc thích game đó, thời gian trước lại bảo với Mạnh Xử là muốn kết hôn, tìm một cô nàng ở bên ngoài, Mạnh Xử không đồng ý, trong nhà lại ầm ĩ, mấy ngày trước liền trở mặt, cắt đứt quan hệ cha con với Mạnh Xử, anh cũng biết đó, Mạnh Xử nhìn đội trưởng Lâm lớn lên, bên kia con ruột không được, hiện tại ông ấy liền hận không thể tóm đội trưởng Lâm về làm con ruột mà yêu thương, anh cũng biết thủ đoạn làm việc của Mạnh Xử rồi đó, thời kỳ then chốt này, ở đây đều kiểm tra đánh giá đấy, hễ các các anh ở bên đó có chút biến động nào, hai tai Mạnh Xử đều nghe được hết đấy."
Đúng vậy, chính là tìm người theo dõi chứ sao.
Dương Chấn Cương đỡ trán, trở nên đau đầu, cũng biết thằng nhóc này sẽ không để mình bớt lo.
"Chuyện này, đội trưởng Lâm có phạt, còn làm liên lụy tới huấn luyện viên Trương vô tội, tôi chỉ hỏi anh một câu, rốt cuộc đội trưởng Lâm muốn bảo vệ ai trong hai cô nàng đó vậy?"
Dương Chấn Cương giật mình, "Thằng nhóc Lục Kiêu hiểu mấy chuyện này mà, tuyệt đối không phải là bảo vệ ai đâu, anh yên tâm."
"Không phải thì tốt, nếu không bị Mạnh Xử biết, chuyện này không xong đâu."
Cúp điện thoại, trầm mặc một buổi.
......
Lâm Lục Kiêu đi vào mới biết, còn có một người đứng trước bàn gỗ gụ, trong phòng đốt trầm hương, huấn luyện viên Trương quay đầu lại nháy mắt với anh, Mạnh Quốc Hoằng đảo mắt qua, người trước lại không dám lên tiếng, hậm hực quay đầu.
Lâm Lục Kiêu khom lưng nhặt báo cáo huấn luyện rơi trên đất, cười bỏ qua, chậm rãi đi tới, để báo cáo trên bàn, giật nhẹ khóe miệng: "Sao vậy?"
Vẻ mặt lười biếng này, Mạnh Quốc Hoằng nhìn cũng có phần nén giận, nhíu mày, gần như vượt quá mức nghiêm trọng nói: "Cháu khỏi phải ở đây giả vờ không biết với chú!"
Thật ra thì vừa vào cửa, huấn luyện viên Trương cộng thêm bản huấn luyện báo cáo, trong lòng Lâm Lục Kiêu đã hiểu đại khái.
Anh ngưng cười, điều chỉnh nét mặt, không nói, định bụng chịu đựng lời giáo huấn. Từ nhỏ đến lớn, Mạnh Quốc Hoằng yêu thương dạy bảo anh còn hơn ba ruột, kỳ vọng vào anh cũng rất lớn, có lúc bực dọc còn cãi lại vài câu với Lâm Thanh Viễn, nhưng trước mặt Mạnh Quốc Hoằng, anh cũng chỉ chịu đựng lời dạy bảo thôi.
Mạnh Quốc Hoằng giận đến lông mày cũng méo lệch.
"Sao cháu lại thế này? Loại chuyện như vậy lại có thể không báo cáo, cháu giấu giếm cho ai đây? Lúc bắt đầu chú đã nói với cháu cái gì? Nếu không tuân theo quân kỷ không phục quản giáo thì lập tức đuổi ra khỏi đơn vị! Đầu óc cháu chứa toàn là hồ dán sao? Lúc này mà cháu phạm lỗi ngớ ngẩn gì đấy hả?"
Lâm Lục Kiêu đứng nghiêm, dáng vẻ nghiêm cẩn chịu đựng giáo huấn, vẻ mặt nhạt nhẽo.
Mạnh Quốc Hoằng chính là ghét cái dáng vẻ thờ ơ không biểu hiện gì, giận dễ sợ, chợt vỗ bàn một cái, dáng vẻ hung tướng ngày thường xuất hiện: "Già đây cũng đã đi qua cái tuổi này của cháu, về điểm này trong lòng cháu, tâm địa gian giảo của chú tinh tường hơn, thật mẹ nó muốn động lòng thì cởi bộ quân trang này đưa cho già! Đừng con mẹ nó để người ta bắt được nhược điểm trước máy quay phim!"
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Lục Kiêu nhất thời trầm xuống.
"Tòa nhà giáo dục chính trị là chỗ mà cô nhóc kia nên vào sao? Lúc cháu và cô ta lôi lôi kéo kéo trước phòng làm việc thì người khác mù hết à?" Mạnh Quốc Hoằng dựa lưng vào ghế hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói: "Cháu đó còn tái phạm nữa, chú lập tức khiến cô nhóc kia thu dọn đồ đạc cút đi!"
Lâm Lục Kiêu chợt cười: "Không ngờ chỗ của con còn có không ít tai mắt?"
Mạnh Quốc Hoằng chụp cái gạt tàn định đập tới, bị huấn luyện viên Trương giữ lại, dằn cơn giận, vứt lên bàn, bực bội quát: "Thời gian chú ở đây dài hơn cháu! Trong này có ai mà chưa từng có giao tình với chú chứ?"
Lâm Lục Kiêu tự giễu cười cười, gật đầu, "Hiểu rõ rồi." Anh liếm khóe miệng, hít một hơi nói: "Chuyện này là cháu không xử lý tốt, còn làm liên lụy tới huấn luyện viên Trương, cháu đồng ý nhận phạt."
Cuối cùng huấn luyện viên Trương không nhịn được, liếc nhìn Lâm Lục Kiêu, thở dài nói: "Thật ra thì chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, không nên chỉ đổ thừa một mình Lục Kiêu, tôi cùng chịu phạt với nó."
"Đừng, chuyện này không liên quan đến huấn luyện viên Trương, là do cháu bảo chú ấy đừng viết vào báo cáo."
Mạnh Quốc Hoằng hừ lạnh một tiếng, ông nhìn Lâm Lục Kiêu lớn lên, tính tình người này đã sớm bị ông nhìn thấu, thằng nhóc này không có gì khác, chính là làm sai chưa bao giờ đùn đẩy trách nhiệm, có trách nhiệm, tốt hơn thằng con trai khốn nạn của ông nhiều, thằng con khốn nạn kia sợ nhất chính là gánh trách nhiệm, làm việc gì sai bàn chân bôi dầu của nó chạy trốn nhanh hơn ai khác.
Chỗ nào có thể xử phạt, muốn xử phạt chuyện này, Mạnh Quốc Hoằng cũng sẽ không gióng trống khua chiêng, hơn nửa đêm lại gọi người trong đội đến.
......
Lúc Lâm Lục Kiêu trở về đội, đã là ban đêm, sao dày đặc như thoi đưa, Dương Chấn Cương nhìn thấy đèn xe ở ngoài sân, lập tức lao xuống từ tòa nhà giáo dục chính trị, huấn luyện viên Trương cũng cùng trở về, Dương Chấn Cương bước vội tới trước mặt hai người, "Sao rồi? Không có phạt cậu chứ?"
Lâm Lục Kiêu đi ở đằng trước, nhét chìa khóa xe vào trong túi, quay đầu lại nói với hai người kia một câu: "Tôi đi lên thay quần áo khác, hai người đến bãi tập chờ tôi."
Trương Vi Dương vung tay với anh, "Đi đi."
Dương Chấn Cương không hiểu, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lâm Lục Kiêu, nôn nóng sốt ruột hỏi: "Buổi tối khuya thay quần áo làm gì?"
Trương Vi Dương liếc anh ta, "Đi thôi, đến bãi tập thôi."
Dương Chấn Cương theo sau, hai người song song, Trương Vi Dương trầm mặc chốc lát, đột nhiên hỏi một câu: "Lục Kiêu thật sự thích cô nhóc kia?"
"Sao có thể chứ! Chắc chắn không thể!"
Trương Vi Dương cười ha ha, "Với tôi mà còn vênh váo cơ trí gì đấy?"
Chuyện này Dương Chấn Cương cũng thật sự không rõ, nhưng nhìn quan hệ của hai người có hơi mập mờ ngược lại là thật, anh ta đâu dám nói ra ngoài, trong lòng cũng tự suy nghĩ, mới đầu hỏi thằng nhóc kia thì nó còn không thừa nhận, thật đúng là khó nói mà, nhưng suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, cũng sắp ba mươi rồi, cũng chưa từng nghiêm chỉnh quen bạn gái, nhìn thấy cô gái xinh xắn, động chút tâm tư thì cũng bình thường.
"Mạnh Xử biết chuyện này?"
Trương Vi Dương đốt điếu thuốc, "Biết, nổi giận đùng đùng, bình thường cậu cũng phải nhìn ngó một chút, thằng nhóc này có thể phạm sai lầm."
Trong lòng Dương Chấn Cương hồi hộp, đại sự không ổn rồi!
"Mạnh Xử nói thế nào?"
Trương Vi Dương hít một hơi thuốc lá, "Còn có thể nói thế nào, giáo huấn một trận, giáo huấn xong bảo cậu ta trở về chạy vòng bãi tập đó."
Dương Chấn Cương không tin: "Dễ thương lượng như vậy sao?"
"Chạy mang vật nặng mười km, thêm năm trăm cái hít đất, cậu cảm thấy cái này dễ thương lượng hả? Cậu nói dễ thương lượng, hay là cậu ở đây xem đi? Cho dù thể lực của Lục kiêu có mạnh đi nữa, cậu xem xem bây giờ là mấy giờ rồi, làm xong mấy thứ này thế nào cũng phải nửa đêm, một lão già như tôi mà bắt tôi chịu cái tội này, tôi trêu ai ghẹo ai chứ!"
......
Lúc Lâm Lục Kiêu lên lầu, Nam sơ vừa lúc rửa mặt xong từ phòng vệ sinh ra ngoài.
Ký túc xá nữ ở lầu hai, ký túc xá của anh ở lầu ba, lúc quẹo qua cầu thang, đúng lúc cô đang bưng chậu nước rửa mặt, đi dọc hành lang, tóc dài đen mượt quấn thành một búi lỏng loẹt vắt sau tai, bên tai là hai dúm tóc rơi rơi, không trang điểm, mặt rửa sạch sẽ, còn dính mấy hạt nước, mi thanh mục tú.
Lâm Lục Kiêu chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, rồi thu hồi ánh mắt, bước chân không dừng lại, trực tiếp quay người đi lên lầu.
Vẻ mặt lạnh nhạt và người đàn ông buổi trưa hung hăng chống cô lên tường hôn hít, dường như là hai người.
Nếu không phải xúc giác nhạy cảm, Nam Sơ gần như nghi ngờ có phải buổi trưa mình đã mơ một giấc mộng xuân rồi không.
"Lâm Lục Kiêu."
Nam Sơ gọi anh lại.
Bước chân của người phía trước không ngừng lại, ngược lại bước lên bậc thang còn nhanh hơn, bóng dáng gầy gò biến mất ở góc rẽ cầu thang.
Đây là hôn xong bỏ chạy à?
Chuyện này là cô thiệt thòi, dù gì thì buổi trưa cũng đã tiến triển rồi mà.
......
Bãi tập.
Lâm Lục Kiêu mặc áo lót màu xanh quân đội và quần lính, da dẻ đường nét rõ ràng, anh khởi động xương khớp tại chỗ, xoay người kéo dãn gân cốt, trong bãi tập không có ánh đèn, chỉ dựa vào ánh trăng yếu ớt, tôn lên dáng người mượt mà của anh.
Trương Vi Dương bắt đầu: "Hít đất trước thôi."
Lâm Lục Kiêu gật đầu, cúi người xuống, chống hai tay lên, cơ bắp trên hai cánh tay gồ lên, mũi chân chống đỡ, thân thể căng lên. Cúi xuống, chống lên, động tác hết sức tiêu chuẩn, lên xuống lưu loát lại nhẹ nhõm.
Trương Vi Dương ho một tiếng, nhắc nhở anh: "Làm đại khái nào, chú còn chạy về nhà dụ dỗ con trai nữa đấy."
Lâm Lục Kiêu chống đất, cười nhẹ: "Chú không sợ ngày mai có người tố cáo với Mạnh Xử hả?"
Trương Vi Dương Mặc trong chốc lát, "Cậu cứ trung thực mà làm đi."
......
Năm phút sau,
Trương Vi Dương hỏi: "Hối hận không?"
"Không."
Người đàn ông trên mặt đất dần dần đổ đầy mồ hôi, lăn xuống theo bên má, giới hạn bình thường là bốn trăm cái, tiếp tục nữa phải cố gắng hết sức, Mạnh Quốc Hoằng thật sự hiểu rõ thể lực của anh, phạt cái gì cũng đều là mức cao nhất của anh cộng thêm mười phần trăm, kiểu khổ sở nhất này, rõ ràng không tiếp tục kiên trì được rồi, nhưng lại một cái chống đẩy nữa qua rồi.
"Thật sự động lòng rồi?"
Hồi lâu sau, người đàn ông khẽ ừ một tiếng, từng hạt mồ hôi theo cằm rơi xuống đất.
Trương Vi Dương thở dài một tiếng, "Cô nhóc kia thích cháu sao?"
Anh không trả lời, cắn răng, tiếp tục chống đẩy.
Trương Vi Dương lại than thở, ý vị sâu xa nói: "Lục Kiêu, lúc chú còn trẻ cũng giống như cháu vậy, cũng từng kích động, thế nhưng chỉ là kích động mà thôi, thường thường đến cuối cùng, cháu sẽ phát hiện, chính thức đến với nhau, không phải là vì yêu, mà vì là thích hợp."
Lâm Lục Kiêu làm xong cái cuối cùng, chống người đứng lên, nhìn về phía Trương Vi Dương, ánh trăng mờ ảo yếu ớt, mơ hồ chiếu lên bóng dáng anh, nhìn không rõ lắm, anh hơi nheo mắt, trên mặt toàn là mồ hôi, trên tay toàn là bùn, anh phủi phủi tay, dường như đùa giỡn nói:
"Thôi đừng chém gió nữa, chú nói chú và thím không yêu nhau? Thím và người đàn ông khác nói hơn một câu, cháu thấy chú cũng nóng lòng muốn quăng cái ghế lên đó."
Trương Vi Dương cười nhạt nói: "Tình cảm cũng có thể bồi dưỡng, ngay từ đầu chú và cô ấy kết hôn quả thật không có tình cảm, nhưng ở cùng nhiều năm như vậy, từ chỗ không có tình cảm cũng có thể phát sinh tình cảm, hiểu không? Cho nên không có gì là không đi qua được, không có người này, bước tiếp, gặp gỡ, đến cuối cùng, cũng sẽ biến thành yêu, đây chính là hiện thực."
Ánh mắt Trương Vi Dương càng ngày càng sâu xa, còn nói: "Hiện thực là như vậy, còn không phải là số ít, cháu tin không?"
Dĩ nhiên, đây chính là "Hiện thực", cũng không chiếm số ít.
Mặt khác hiện thực bi thảm không ngừng phơi bày tình hình tàn khốc của xã hội này.
"Hiện thực" cút con mẹ nó đi.
"Hiện thực" thật con mẹ nó đáng thương, chẳng qua các người không chịu thừa nhận các người thay lòng mà thôi, có cần thiết phải cõng cái "Hiện thực" này không?
......
Vài ngày sau đó huấn luyện, Nam Sơ và Lâm Lục Kiêu chạm mặt cũng không nói chuyện, thường xuyên gặp nhau, thường xuyên bị né tránh, mấy lần, tầm mắt Nam Sơ đuổi theo gương mặt anh, cũng bị anh ung dung thản nhiên lướt qua.
Lúc ăn cơm, hai người cùng đưa tay lấy muỗng, hai tay vừa chạm vào, tầm mắt giao nhau, hai người tự tách ra, Lâm Lục Kiêu dứt khoát nhanh chóng và xong hai miếng cơm cuối cùng, rời khỏi bàn ăn đi đến đình nhỏ hút thuốc, sau đó Dương Chấn Cương cũng ra theo, ghé vào tai anh nói: "Kết quả bên kia có nhanh thôi, cậu kiên nhẫn một chút, đừng tự gây chuyện nghe không?"
Lâm Lục Kiêu hút thuốc, không nhịn được nhíu mày, "Lão Dương."
Dương Chấn Cương sững sờ.
Miệng Lâm Lục Kiêu ngậm thuốc, quay đầu nhìn anh ta, giọng điệu giễu cợt: "Anh nha bị Mạnh Xử mua chuộc rồi hả?"
Dương Chấn Cương tức giận, đưa tay đẩy đầu anh, "Thúi lắm, anh là loại người như vậy sao?! Lão Dương cũng không phản bội chiến hữu!"
Lâm Lục Kiêu cười tự giễu, xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Nam Sơ đi ra từ cửa nhà ăn đang nhìn xung quanh, thu nụ cười, đứng lên, vỗ vỗ vai Dương Chấn Cương, "Tôi đi đây, anh ngưng đi."
Nói xong tắt thuốc, bỏ tay vào túi rời đi.
Dương Chấn Cương quay đầu, nhìn thấy Nam Sơ trực tiếp đi về phía ngược lại, hoàn toàn không nhìn phía bên này một cái.
Dương Chấn Cương cười nhạt lắc đầu.
Tự mình đa tình cái gì chứ?
Cô nhóc người ta hoàn toàn không nghĩ muốn tìm cậu, sau này thằng nhóc cậu thật sự phải nếm mùi đau khổ rồi.
......
Buổi tối hôm đó, Dương Chấn Cương mang đến một tin tức cho Lâm Lục Kiêu.
Lúc đó, Lâm Lục Kiêu đang dựa ngửa vào ghế, suy nghĩ làm thế nào tránh thoát những "ánh mắt" kia để đi tìm Nam Sơ.
Dương Chấn Cương đập cửa, ngay cả mí mắt anh cũng lười mở, "Vào đi."
Dương Chấn Cương nói: "Lục Kiêu."
"Nói." Giọng Lâm Lục Kiêu lười biếng.
"Bên kia phái một người tới đây."
"Phái tới làm gì?"
Dương Chấn Cương chậm chạp dây dưa, mới nói: "Ban tuyên truyền giám sát phòng cháy, vừa đúng mượn chương trình này tuyên truyền luôn, làm phim tuyên truyền phòng cháy cuối năm."
Vừa dứt lời, hành lang truyền đến một tràng tiếng bước chân lộp cộp, giày cao gót, bước chân khe khẽ, có thể nghe được là một người phụ nữ.
"Lục Kiêu, đây là......"
Nhưng mà chẳng kịp chờ Dương Chấn Cương giới thiệu, cô gái kia đã mở miệng trước, trên mặt là nụ cười xinh đẹp, giọng nói uyển chuyển êm tai, "Lâm Lục Kiêu, tôi là Hứa Uẩn."
Hứa Uẩn.
......