Hành trình ship cơm cho đến khi Trương Phong Hoà hết tăng ca thì mới thôi. Trương Phong Hoà cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ đối phương có mục đích gì, biểu lộ như vậy làm người có chút không thoải mái. Hệt như sinh hoạt của mình bị người khác theo dõi, không được tự nhiên chút nào.
Huống hồ gì trên đời này làm gì có bữa cơm miễn phí, Trương Phong Hoà cảm thấy người này có ý đồ. Đồng nghiệp Từ Ảnh suy đoán:"Hay là một trong những người tôi từng giới thiệu với cậu nhỉ?"
Trương Phong Hoà nghĩ, có khả năng lắm.
Từ Ảnh cũng là gay, da dẻ trắng nõn, xu hướng ăn mặc rất thời trang. Khi mới cùng người này tiếp xúc, còn tưởng là người trầm tính, nhưng tiếp xúc lâu dài mới biết tính tình cũng điên như Triệu Lệ.
Sở dĩ biết y là gay vì một ngày nọ y lôi kéo Trương Phong Hoà đi ăn cơm, ngồi chung bàn rồi y mới hỏi nhỏ:"Cậu là cái kia phải không?"
Trương Phong Hoà khó hiểu,"Cái nào?"
"Đồng tính luyến ái!"
Trương Phong Hoà nghe xong, thiếu chút nữa bị nghẹn. Đối phương cười nói:"Đừng lừa tôi, tôi nhìn cậu là biết ngay."
Trương Phong Hoà còn tưởng đối phương nghe được thông tin nào, tính giải thích, kết quả Từ Ảnh cũng thừa nhận:"Tôi cũng là đồng tính luyến ái."
"......" Trương Phong Hoà mới biết không phải đối phương điều tra mình, mà là tìm bạn.
Từ Ảnh là dân gốc thành phố S, trong giới gay y quen biết rất rộng. Y đang hẹn hò, ngày nào cũng ân ái, thấy Trương Phong Hoà còn độc thân liền có ý giúp đỡ, luôn giới thiệu đối tượng cho cậu. Trương Phong Hoà không tiện từ chối, ỡm ờ cùng người ta ăn bữa cơm, liền nhận ra không phải gu mình. Thậm chí có người xông xáo tấn công, Trương Phong Hoà xoá ngay kết bạn.
Từ Ảnh vẫn luôn kéo Trương Phong Hoà đi kết bạn, cậu luôn lấy lý do công việc từ chối, hiện tại không tăng ca, Từ Ảnh liền lôi chuyện cũ nhắc lại. "Đừng suốt ngày chỉ bấm điện thoại, cậu sẽ sớm tự kỷ đó, mau cùng tôi đi ra ngoài khảo sát thực tế đi."
Trương Phong Hoà ra vẻ không muốn đi, Từ Ảnh liền nói:"Yên tâm đi, người lần này tôi giới thiệu là người đáng tin cậy."
Thấy mặt Từ Ảnh đầy chờ mong, Trương Phong Hoà không từ chối được, chủ yếu lần này không thể lấy việc tăng ca ra làm tấm bia, cũng ôm chút tâm tình nói:"Vậy đi thôi."
Trương Phong Hoà không nghĩ sẽ có ngày mình đi xem mắt, cảm giác rất lạ, một đường theo Từ Ảnh đến nhà hàng, người đó đã sớm đến, trông thấy người, mau chóng vẫy tay.
Trương Phong Hoà lại gần mới thấy rõ diện mạo người ta, dáng vẻ đàng hoàng, một thân tây trang màu xám, nhìn qua thật nho nhã, còn đeo cặp kính, trên mặt tươi cười ôn hoà, thật làm người có thiện cảm.
Sau khi ngồi xuống, Từ Ảnh cho người giới thiệu. Trước mặt cậu là giảng viên đại học, tên Mạnh Bạch Trúc, tuy rằng nhìn có chút già, nhưng cùng trò chuyện lại rất thoải mái.
Từ Ảnh thấy họ nói chuyện cũng không tệ, liền nhanh chóng đi trước.
Trương Phong Hoà cùng đối phương add WeChat, thấy thời gian cũng trễ, liền nhanh chóng ra về, Mạnh Bạch Trúc vội đứng dậy đưa cậu. Mạnh Bạch Trúc lái xe đến, nên đã đưa Trương Phong Hoà về nhà. Trương Phong Hoà cảm ơn, tay vặn cửa xe lại bị người cầm, đối phương có ý cọ xát trên tay cậu, Trương Phong Hoà sửng sốt, xoay người nhìn Mạnh Bạch Trúc, nhưng Mạnh Bạch Trúc lại tỏ vẻ không có gì liền buông tay, cười nói hẹn gặp lại.
Trương Phong Hoà ngẩn người, trong lòng thấy không thoải mái. Lúc sau lại nghĩ chuyện nhỏ mình xé ra to, có thể người ấy cũng không cố ý.
Lên lầu, mở cửa, vào nhà đóng cửa lại.
Một bóng người đứng ở góc hành lang chờ Trương Phong Hoà bước vào, mới nhanh chóng tiến vào nhà mình.
Vào nhà, hắn rút điếu thuốc châm lửa, hắn hút rất nhanh, một điếu rồi lại một điếu, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh lửa nhập nhoè. Người nọ nói thầm:" Trương Phong Hoà, em không thể cùng người khác ở bên nhau."
Nói xong, ánh mắt thể hiện ghen tuông.
Người đó là Phùng Dã.
Trước chỉ đứng ở xa nhìn Trương Phong Hoà, sau hắn cảm thấy không thoả mãn, hắn muốn gần gũi Trương Phong Hoà, muốn được chăm sóc cậu. Hắn cảm thấy Trương Phong Hoà rất ngốc, hắn không ở bên cạnh, tên ngốc này có bị người khác khi dễ không?
Vì vậy hắn thuê phòng bên cạnh Trương Phong Hoà, trở thành hàng xóm.
Nghĩ đến người yêu chỉ cách một bức tường, Phùng Dã liền hưng phấn không thôi. Có nhiều đêm không ngủ được, nghĩ đến Trương Phong Hoà sẽ tự thủ dâm. Nghe được cách vách truyền đến tiếng nước, hắn nằm trên giường nhắm mắt lại, trong đầu miêu tả thân hình Trương Phong Hoà, vật dưới thân hắn liền có phản ứng.
Hắn không nhớ rõ mình đã bao lâu không chạm vào Trương Phong Hoà.
Hắn rất nhớ Trương Phong Hoà, đáng tiếc lại sa đoạ đến mức chỉ có thể nhớ nhung trong mộng. Phùng Dã không khỏi cảm thấy chênh lệch quá lớn. Nhưng mà hắn lại không dám đắc ý vênh váo, nếu làm Trương Phong Hòa phát hiện mình chuyển đến nơi này, chỉ sợ lại sẽ lập tức dọn đi, sau đó trốn hắn trốn đến rất xa.
Phùng Dã rất sợ chuyện này xảy ra sau khi ngủ dậy, tìm không thấy Trương Phong Hoà, cho nên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn cảm thấy hiện tại mình thực dễ dàng thỏa mãn, chỉ lẳng lặng như vậy bồi Trương Phong Hoà đã cảm thấy hạnh phúc.
Nếu đối phương vẫn chưa biết, hắn vẫn sẽ bên cạnh cậu.
Mấy ngày nay thấy Trương Phong Hòa không biết ngày đêm mà tăng ca, Phùng Dã đau lòng không thôi. Đặc biệt thấy cậu té xỉu trước cửa nhà, tim suýt nữa ngừng đập, nếu không phải hắn phát hiện đến kịp thời, thật không biết sẽ có hậu quả gì. Đem người gầy ôm vào lòng, Phùng Dã nôn nóng chở người đến bệnh viện. May mắn chỉ bệnh nhẹ.
Nhìn Trương Phong Hoà sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, Phùng Dã trong lòng thực hụt hẫng. Hắn nghĩ đáng lẽ mình có thể chiếu cố cậu, chứ không phải chỉ nhìn cậu từ xa.
Hắn chua xót mà nghĩ, người này, không có hắn bên cạnh, liền không biết tự chăm sóc mình thế nào.
Ở trước giường bệnh chiếu cố đối phương một đêm, Phùng Dã một đêm không ngủ, cả người tiều tụy. Nhưng vẫn kiên trì chờ Trương Phong Hoà gần tỉnh lại, mau chóng rời đi.
Mặc dù hắn vẫn luôn nhớ mong người nằm trên giường bệnh, mặc dù hắn rất luyến tiếc khi phải rời đi.
Nghe Trương Phong Hoà đứng trước cửa cám ơn, Phùng Dã rất muốn chạy ra ôm người vào lòng, nhưng hắn nhịn xuống. Phùng Dã cảm thấy trước nay bản thân mình chưa bao giờ nhẫn nại như vậy.
Sau hắn lo lắng Trương Phong Hoà không chịu ăn cơm, ngày ngày đều nhờ người đem cơm đến. Hắn không biết Trương Phong Hoà thích ăn cái gì, chỉ có thể mỗi ngày gọi món không trùng lặp. Mỗi lúc này, hắn hối hận vì trước kia mình luôn thờ ơ với Trương Phong Hoà. Cho nên Trương Phong Hoà thích ăn cái gì, hắn cũng đều không biết.
Phùng Dã cảm thấy mình thực thất bại.
Nhưng mà càng thất bại, lại nhìn Trương Phong Hoà cùng người khác hẹn hò, chính mình lại không biết làm gì, chỉ có thể đứng từ xa nhìn họ cười nói. Nhìn thấy Trương Phong Hoà bị người khác nắm tay, ghen tuông xộc lên đầu, thiếu chút nữa hắn đã xông lên đem tay người kia băm ra.
Nồng đậm ghen tuông đem hắn bao phủ, Phùng Dã hai mắt đỏ lên, áp suất cả người bao phủ đến thấp.