Cho dù Phùng Dã có nổi điên vì ghen tuông thế nào, cách một bức tường Trương Phong Hòa đều không thể cảm nhận được.
Cậu gần đây thật sự có chút bận, không phải bận tăng ca, mà là bận ứng phó Mạnh Bạch Trúc. Từ lần gặp mặt đó, Mạnh Bạch Trúc đối Trương Phong Hòa ấn tượng thực không tồi, luôn nhắn WeChat mời đi chơi, muốn cùng Trương Phong Hoà gặp mặt.
Trương Phong Hòa lại có chút do dự, chủ yếu vẫn là cậu chưa chuẩn bị bắt đầu đoạn tình cảm mới, cho nên không biết nên tiếp nhận Mạnh Bạch Trúc hay không.
Cậu đối Mạnh Bạch Trúc không thể nói thích, cũng không thể nói chán ghét. Chỉ cảm thấy ấn tượng đầu tiên với gã không tệ, ngoại hình rất được, khí chất nho nhã, nói chuyện tuy không xem là
hài hước, nhưng nếu cùng trò chuyện, có thể làm người cảm thấy thoải mái. Trừ bỏ lần chạm tay vào Trương Phong Hoà trong xe, cũng không có gì đáng lên án.
Trương Phong Hoà cũng không bận tâm, luôn nghĩ chỉ là đối phương vô tình.
Từ Ảnh thấy cậu lưỡng lự, liền khuyên:"Thử một lần xem sao, cùng anh ta đi chơi, ăn cơm, chậm rãi tìm hiểu."
Trương Phong Hòa nghe xong cảm thấy cũng đúng, con người luôn phải nhìn về phía trước, không thể luôn nghĩ về chuyện cũ.
Vì thế liền đồng ý lời mời của Mạnh Bạch Trúc.
Lần thứ hai gặp mặt, người như cũ hihi haha đủ chuyện trên đời. Nhìn người đàn ông đĩnh đạc trước mắt, Trương Phong Hòa nội tâm bình tĩnh, không vội phát sinh tình cảm. Có lẽ vì lần thất bại thảm hại trước đó, mới làm nội tâm cậu đóng kín, khó có người lạ chui vào.
Trương Phong Hòa có chút sợ hãi mình đời này không thể yêu người khác.
Cảm giác rung động chỉ dừng lại vào lúc gặp gỡ Phùng Dã. Lúc ấy tim cứ đập thình thịch mãi không thôi, Trương Phong Hoà vẫn còn nhớ.
Nghĩ mình lại nhớ đến Phùng Dã, Trương Phong Hòa không khỏi tự mình ghét bỏ.
Mạnh Bạch Trúc thấy cậu thất thần, nói:"Hay chúng ta đi ra ngoài một chút?"
Trương Phong Hòa gật gật đầu, không từ chối.
Lúc tính tiền Mạnh Bạch Trúc tranh tính trước, Trương Phong Hoà cũng không tranh với gã, chỉ nhớ kỹ giá tiền, quay đầu tính toán chia đôi, chuyển tiền qua WeChat cho gã.
Đêm hè ở thành phố S gió thổi nhẹ, đáng tiếc các toà cao ốc đã che lấp bầu trời đầy sao, ngay cả ánh trăng cũng bị mây che khuất, không thể nhìn rõ. Chỉ có thể thấy ánh đèn đường lập loè, xung quanh người đến người đi, đêm ở thành phố thật khó làm người cô đơn.
Trương Phong Hòa cùng Mạnh Bạch Trúc vai sóng vai mà đi tới, họ đi đến công viên gần đó, Mạnh Bạch Trúc thấy Trương Phong Hòa rất ít nói chuyện, chỉ lắng nghe, liền nói:"Rất khó tìm được người trầm tĩnh như cậu."
Nghe xong Trương Phong Hoà cho rằng đối phương chê mình ít nói,"Có phải anh thấy tôi rất nhàm chán?"
Mạnh Bạch Trúc vội nói:"Không, tôi rất thích."
Nói xong, Mạnh Bạch Trúc nhìn thẳng Trương Phong Hoà, Trương Phong Hòa sửng sốt, lúc này mới ý thức được lời Mạnh Bạch Trúc, gã hướng cậu thổ lộ. Trương Phong Hòa vội cứng đờ cười cười, cũng nhanh chóng chuyển đề tài.
Bất tri bất giác người đã đi sâu vào công viên. Dọc theo đá cuội dưới chân mà đi, đường càng lúc càng tối, đèn đường phía trước bị hư, Trương Phong Hoà mới phát hiện nơi này quá tối, một tia ánh sáng cũng không có, một bóng người cũng không.
Trương Phong Hoà vội nói:"Chúng ta đang ở đâu thế?"
Mạnh Bạch Trúc nhìn quanh bốn phía,"Vẫn là bên trong công viên thôi, vì đèn đường hư lâu rồi nên không ai đi đến đây."
Mạnh Bạch Trúc rất quen thuộc nơi này.
Bỗng Trương Phong Hoà có linh cảm không tốt, giờ phút này chỉ muốn chạy nhanh về, liền xoay người:"Chúng ta mau về, nơi này tối quá."
Nhưng mới đi bước, liền bị người phía sau ôm eo, giam Trương Phong Hoà trong lồng ngực. Trương Phong Hoà có thể cảm giác nhiệt độ cơ thể người kia nóng lên, một trận buồn nôn ghê tởm ập tới, cậu bẻ tay Mạnh Bạch Trúc, cả giận nói:"Con mẹ nó anh tính làm gì?"
Mạnh Bạch Trúc bị đẩy ra sau, cũng không tức giận, xoa xoa mắt kính nói: "Cậu theo tôi đến tận đây rồi, còn giả bộ rụt rè gì nữa?"
Trương Phong Hòa nghe xong không thể hiểu được nói: "Anh tâm thần rồi à!"
"Chẳng lẽ không phải sao? Chúng ta đều là đàn ông, giả bộ làm gì. Tôi chăm sóc chu toàn cho cậu như vậy, đừng nghĩ là chỉ cùng nói chuyện phiếm qua ngày nhé?" Mạnh Bạch Trúc thấy Trương Phong Hòa nổi giận, cảm thấy có chút buồn cười. Gã lại gần Trương Phong Hoà, trong mắt không giấu được dục vọng. "Ngày đó tôi chạm vào tay cậu, cậu cũng không từ chối. Nếu không muốn thì liên lạc với tôi làm gì."
Trương Phong Hòa bị Mạnh Bạch Trúc ép không đường thoát, phía sau là tường, đến lúc tựa người vào tường, sắc mặt vì giận mà lúc đỏ lúc xanh,"Không nghĩ anh là loại người này."
Trương Phong Hoà cảm thấy mắt nhìn người của mình quá tệ, nếu không vì sao cứ lần lượt gặp gỡ người không tử tế? Cậu còn đang suy nghĩ có nên hẹn hò cùng người này, không ngờ lần thứ hai gặp mặt đã lộ nguyên hình.
Cũng trách mình sơ suất, lúc đó Mạnh Bạch Trúc đã ám chỉ cho mình hiểu, cứ nghĩ là đối phương vô ý, không ngờ đối phương cứ nghĩ mình đồng ý.
"Có thích hay không thì phải làm mới biết được." Mạnh Bạch Trúc nhìn Trương Phong Hoà từ trên xuống dưới, cảm thấy rất hài lòng. Đôi tay chống tường, đem Trương Phong Hoà bao bọc, ám muội:"Kỹ thuật của tôi không tồi đâu, bảo đảm sẽ không làm cậu thất vọng."
Nói xong liền cúi đầu hôn Trương Phong Hoà!
Chỉ nghe gã nói Trương Phong Hoà đã cảm thấy buồn nôn, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Bạch Trúc cúi đầu xuống như muốn hôn, doạ Trương Phong Hoà nhảy dựng, vội muốn duỗi tay đẩy gã ra, nhưng tay còn chưa chạm vào người gã, thân ảnh màu đen từ đâu xông đến, một tay đem Mạnh Bạch Trúc kéo ra, siết chặt nắm đấm đánh vào gã.
Mạnh Bạch Trúc chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, gã ngã xuống đất,
trên mặt truyền đến nóng rát đau đớn làm gã phát ngốc.
Trương Phong Hòa cũng ngốc, cậu ngẩng đầu nhìn người phía trước, người kia đưa lưng về phía cậu, tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng Trương Phong Hòa lại gần thì nhận ra được. Tuy rằng lúc này trời tối như mực, nhưng nương theo ánh trăng, Trương Phong Hoà vẫn biết người này là ai.
Nhất thời trong đầu cậu nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Hình bóng quen thuộc trong đêm mưa, lần té xỉu mơ màng nhìn thấy bóng người, cùng với người trước mặt, từng hình ảnh chồng lên nhau, Trương Phong Hòa tâm run lên, không dám tin tưởng mở miệng: "Phùng Dã, là anh sao?"
Vầng, anh hùng cứu mỹ nhơn =)))
Chs lại thấy buồn cười