Trương Phong Hoà rất muốn làm người nhẫn tâm, nhưng khi đối diện Phùng Dã, cậu không nỡ. Cậu chỉ có thể không ngừng mà trốn, không ngừng trốn, Phùng Dã tiến đến càng gần, cậu càng muốn thoát.
Trong đầu mới len lói ý nghĩ chuyển nhà, Trương Phong Hoà nghe được người trước mặt nói:"Giờ em sẽ làm gì để trốn anh? Chuyển nhà? Đổi công việc? Chuyển đến thành phố khác?"
Trương Phong Hòa ngẩn người, không hiểu rõ ý Phùng Dã.
Phùng Dã bất đắc dĩ cười khổ, đáy mắt thể hiện rõ đau lòng. Hắn nhẹ giọng nói: "Trương Phong Hòa, anh yêu em, nhưng anh không muốn thấy tình cảm của mình dồn ép em đến nghẹt thở như vậy."
Phùng Dã nói xong, duỗi tay lấy lại chìa khoá trong tay Trương Phong Hoà, không quay trở lại nhà, "Anh hy vọng em có thể cảm thấy tự do, không ràng buộc. Nếu anh làm em cảm thấy khó chịu, anh sẽ rời đi."
Hắn lùi bước, giữ khoảng cách với Trương Phong Hoà.
"Anh sẽ lùi về vị trí bạn bè, không ép em...."Phùng Dã tươi cười càng thêm chua xót, trong giọng nói mang tia khẩn cầu:"Chỉ hy vọng em đừng trốn tránh anh."
Phùng Dã nói năng cẩn thận mang vẻ cầu xin mình, Trương Phong Hoà chưa bao giờ thấy qua. Trong trí nhớ cậu Phùng Dã vĩnh viễn kiêu ngạo, hào quang chiếu sáng, mãi là nỗi chua xót trong lòng cậu, người kia không thể nào là người trước mặt cậu hiện tại. Ai đã làm Phùng Dã trở nên thế này?
Là mình sao?
Tâm Trương Phong Hoà như bị vật bén nhọn đâm trúng, máu chảy đầm đìa.
Cậu đau lòng cho chính mình trong quá khứ, chua xót cho Phùng Dã hiện giờ. Vì trước kia đã trải qua rồi, cậu không muốn Phùng Dã đi theo vết xe đổ của mình, không muốn Phùng Dã yêu mù quáng, lo được mất vì người. Không muốn hắn vì tình yêu giẫm đạp, tự làm mình đau khổ. Nhìn Phùng Dã thấp thỏm chờ mong, Trương Phong Hoà mềm lòng:"Được, sau này chúng ta chỉ làm bạn."
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Trương Phong Hoà.
Lui trở về khoảng cách như ban đầu, từ nay vĩnh viễn chỉ làm bạn, không ai nợ ai.
Mùa hè ở thành phố S gặp bão lớn, ở đây năm thì sẽ có trận bão lớn, Trương Phong Hoà còn trong giấc mộng, nghe bên ngoài tiếng sấm chớp đùng đùng, cùng với tiếng mưa rơi như trút nước, cậu không tài nào ngủ được, liền ngồi dậy, nhìn đồng hồ, giờ sáng.
Rời giường rửa mặt, Trương Phong Hoà nhìn ngoài cửa sổ trời tối mịt, như bị người cắt phạm, mưa như thác nước, tưới quanh thành phố. Nghĩ đến lát nữa phải dầm mưa đi làm, cậu có chút đau đầu. Bước ra khỏi cửa, người cách vách cũng bước ra, người đàn ông cười nói:"Xin chào."
Trương Phong Hòa sửng sốt, hiển nhiên đã quên chuyện Phùng Dã ở ngay cách vách.
Từ sau khi người nói chuyện, Phùng Dã thật sự làm theo lời hứa, không có gây sức ép cho cậu, chỉ đơn giản xem
Trương Phong Hòa là bạn. Vì công ty mở tại thành phố A, Phùng Dã thỉnh thoảng cũng sẽ bay về để giải quyết chuyện quan trọng, chuyện vụn vặt thì ở lại đây giải quyết.
Xem Phùng Dã bận rộn, Trương Phong Hòa cũng không nhiều lời. Chỉ nhớ rõ Phùng Dã mới quay lại thành phố A không bao lâu, cũng không nói ngày trở về, mới đây đã thấy hắn, Trương Phong Hòa có chút kinh ngạc.
"Chào." Trương Phong Hoà hỏi:"Mới về ngày hôm qua à?"
"Ừ, chưa kịp nói với em." Phùng Dã đi tới, ấn thang máy, liếc mắt nhìn cây dù trong tay Trương Phong Hoà,"Trời mưa lớn như vậy, để anh đưa em đi nhé."
Nói xong mặc kệ Trương Phong Hoà có đồng ý hay không, cướp dù trong tay cậu. Trương Phong Hòa không lay chuyển được hắn, chỉ có thể ngồi trên xe Phùng Dã đến công ty.
Phùng Dã theo thói quen đậu dưới lầu công ty Trương Phong Hoà, xuống xe còn không quên bung dù che cho Trương Phong Hoà, người đàn ông che chung cây dù giữa trời mưa lớn, thân thể tiếp xúc rất gần, Phùng Dã cúi đầu là có thể thấy lông mi dính nước mưa của Trương Phong Hoà, hắn nhịn xuống xúc động muốn lấy tay chạm vào, lén lút đem dù che cho Trương Phong Hoà nhiều hơn, thân mình ướt thế nào cũng không bận tâm. ( anh chỉ nổi máu dê tí thôi )
Cho đến khi thấy Trương Phong Hoà vào cửa toà nhà công ty, mới chậm rãi xoay người, lái xe rời đi.
Trương Phong Hoà bước vào, Từ Ảnh liền chen người vào thang máy:"Cậu đang hẹn hò hả?"
"A?" May mắn chỉ có người họ trong thang máy, Trương Phong Hòa có chút lúng túng nói: "Không phải bạn trai, chỉ là bạn bè."
"Bạn bè? Bạn bè mà lái xe đưa cậu đi làm? Còn che dù cho cậu?"Tuy rằng đứng từ xa nên Từ Ảnh không nhìn rõ người kia, nhưng có thể thấy được nửa thân sau dù. Y không tin bạn bè có thể tiếp xúc thân mật như vậy.
"Thật sự chỉ là bạn thôi, cậu đừng nghĩ bậy."Trương Phong Hòa bị Từ Ảnh ép hỏi đến quẫn bách, cửa thang máy mở,
nhanh chóng đi ra ngoài.
Từ Ảnh theo phía sau nói:"Vậy cậu thật sự có nhiều bạn ghê nha, trước là Phùng Dạng cũng nói là bạn."
Lời Từ Ảnh có chút mờ ám, kỳ thật y bất mãn Trương Phong Hoà chuyện gì cũng giấu y, không xem y là bạn. Đáng tiếc Trương Phong Hoà không hiểu được ý của Từ Ảnh.
Đến lúc tan ca, mưa vẫn nặng hạt.
Trương Phong Hoà đang chuẩn bị
đi tàu điện ngầm, bước ra khỏi cổng công ty cậu đã thấy chiếc xe quen thuộc đậu ở đó. Người trong xe cũng thấy cậu,liền cầm dù bước xuống xe, xa xa đứng ở chỗ đó nhìn cậu. Trương Phong Hòa dừng lại bước chân, do dự không biết nên đi qua đó không.
Từ Ảnh trưng bộ mặt "Thấy chưa, tôi biết mà", y chọt chọt vai Trương Phong Hoà, nói:"Tan ca còn đưa đón, bạn bè chăm sóc ghê nha."
Trương Phong Hòa không để ý lời chế nhạo của y, lưỡng lự xong rồi, cậu quyết định đi đến chỗ Phùng Dã.
Phùng Dã thấy cậu đi đến, ý cười nổi lên trong mắt, hắn vội mở cửa xe, giúp cậu lên xe. Nhưng Trương Phong Hoà khách sáo cảm ơn hắn, còn nói:"Buổi chiều tôi tự về được, không cần làm phiền anh đâu."
Phùng Dã sững sờ, nhìn Trương Phong Hòa đi hướng khác, tươi cười trên mặt cứng đờ, hắn chỉ đứng yên tại chỗ, không đuổi theo.
Hắn từng hứa với cậu, hắn sẽ đứng ở vị trí an toàn, lẳng lặng nhìn Trương Phong Hoà, tuyệt không tiến thêm.
Chỉ cần Trương Phong Hòa không muốn, hắn sẽ không ép cậu.
Hắn xoay người đang muốn ngồi trở lại trong xe, lại cảm giác có một ánh mắt nhìn chằm chằm mình, quay đầu lại, là đồng nghiệp của Trương Phong Hoà. Hắn lãnh đạm thu hồi tầm mắt, đối với người này không để ý.
Phùng Dã lái xe rời đi, cũng không vì người này để ý mà lo lắng.
Từ Ảnh đứng yên tại chỗ, cho dù mưa rất to, nước mưa rơi ướt đẫm chiếc ô của y, y cũng không phát hiện, trong đầu chỉ còn lại gương mặt tuấn lãng cùng ánh nhìn lãnh đạm khi Phùng Dã quay đầu.
Trương Phong Hoà về đến nhà, nghĩ lúc nãy mình từ chối Phùng Dã, không biết hành động vừa rồi có làm hắn đau lòng không. Chỉ vì cảm thấy hành vi hôm nay của Phùng Dã quá sức ám muội, buổi sáng khi người che chung ô, khoảng cách giữa người quá gần, Trương Phong Hoà có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Phùng Dã, rất nóng. Cũng khó trách Từ Ảnh tra hỏi Trương Phong Hoà, "bạn bè" nào có thế.
Nghĩ nghĩ, liền mau chóng nhắn WeChat cho Phùng Dã.
"Hôm nay thật sự cảm ơn anh, nhưng tôi sợ cứ tiếp tục vậy thì đồng nghiệp sẽ hiểu lầm, mong sau này chúng ta nên giữ khoảng cách." Tuy rằng lời lẽ có chút vô tình, nhưng Trương Phong Hoà cảm thấy làm như vậy mới mong Phùng Dã bảo trì khoảng cách được.
Đã nói chỉ làm bạn, cũng không nên đem lại nhiều hy vọng cho đối phương.
Phùng Dã nhận được tin nhắn, không bất ngờ. Hắn chỉ gõ nhẹ trả lời,"Được."
Lúc sau cũng không thấy Trương Phong Hoà trả lời.
Mưa mấy ngày liên tiếp, Trương Phong Hoà một thân cầm ô đi trong mưa, mưa như thác nước đổ, xối người cậu ướt đẫm như chân gà trong nồi canh. May mắn Từ Ảnh chưa đi xa, lái xe dừng lại, để cậu lên xe.
Trương Phong Hoà ngồi trên xe, hắt xì một cái, Từ Ảnh cười nói:"Cậu nên mua xe đi."
Trương Phong Hòa sờ sờ cái mũi, nghiêm túc tự hỏi tiền tiết kiệm có đủ mua xe không.
"Mấy hôm trước các đồng nghiệp nữ mở ra cuộc bình chọn đồng nghiệp nam nào sẽ dễ bị gió bão cuốn đi nhanh nhất, người đứng đầu bình chọn là cậu đó." Đề cập đến chuyện này, Từ Ảnh còn cảm thấy buồn cười. Nhìn Trương Phong Hoà gầy yếu, Từ Ảnh hỏi:"Lúc nào có thời gian cùng đi tập gym nhé?"
Là gay, rất ít khi đi tập gym.
Từ Ảnh không phải người đầy cơ bắp, nhưng cũng là người thích các hoạt động thể thao. Bạn trai cũng là quen ở phòng tập.
"Tôi không đi đâu." Trương Phong Hoà là trạch nam chính hiệu, ngày thường chỉ có thể cùng Triệu Lệ đi uống rượu, nào có bao giờ đi tập gym. Từ Ảnh cũng không ép, nhìn qua kính chiếu hậu, hỏi:"Sao gần đây tôi không thấy người hôm trước đưa đón cậu nữa?"
Trương Phong Hòa nhất thời không có phản ứng, lúc sau mới phát hiện người Từ Ảnh nhắc đến là Phùng Dã. "Anh ta cũng có công việc của mình, nào có thể không biết xấu hổ mà làm phiền người ta."
"Như vậy à." Từ Ảnh dừng một chút,"Tên anh ta là gì, hôm nào cho tôi gặp mặt nhé."
Tuy rằng lời Từ Ảnh bâng quơ, nhưng Trương Phong Hòa nghe xong vẫn cảm thấy rất kỳ quái. Khi nào Từ Ảnh hứng thú với Phùng Dã vậy?
Nhưng Trương Phong Hoà cũng không muốn nghĩ sâu, liền nói:"Là Phùng Dã, có cơ hội sẽ giới thiệu với cậu."
"Được." Khoé miệng Từ Ảnh lộ ra nét cười.
Trương Phong Hòa thân thể tố chất xác thật không được tốt, mới dầm mưa lần thì đã thấy đầu choáng váng. Trương Phong Hòa còn đang suy nghĩ nghiêm túc có nên mua xe không, lại bắt đầu tự hỏi có nên cùng Từ Ảnh đi tập gym không.
Cậu xoa đầu, ăn chút cháo, tắm rửa rồi đi ngủ.
Nằm trên giường, đầu càng nhức dữ dội. Trương Phong Hoà trùm mền, thôi miên mình mau ngủ. Buổi sáng tỉnh dậy, đầu vẫn còn nhức, đứng không vững lại có cảm giác buồn nôn, làm cậu có cảm giác trời đất quay cuồng.
Không thể đi làm, Trương Phong Hoà buộc phải gọi điện xin nghỉ. Gắng gượng thay quần áo, mở cửa chuẩn bị đi khám. Mới đi đến cửa, chân mềm nhũn, đứng dựa vào cửa đi không nổi. Cậu ngồi xổm xuống, lưng dựa vào cửa, một tay chống đầu, muốn mình tỉnh táo lại.
Không biết ngồi đó được bao lâu, cho đến khi nghe được bên cạnh có tiếng bước chân, cậu vội vàng hoảng loạn đứng dậy, kết quả trước mắt tối sầm, ngã vào vòng tay ấm áp của đối phương.
Phùng Dã nghe được tiếng bên ngoài, cho rằng Trương Phong Hoà xảy ra chuyện, liền vội mở cửa, nhìn thấy Trương Phong Hoà sắp ngất, hắn vội vàng chạy đến, đem người đỡ lấy. Sờ trán người trong lồng ngực, có chút nóng, hắn trầm xuống đem người ôm chặt, xoay người về phòng, bế người lên giường.
Sau đó đi lấy chìa khóa xe, lại muốn ôm Trương Phong Hòa xuống lầu.