Người Đàn Ông Tôi Theo Đuổi 7 Năm Yêu Người Khác Rồi

chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tại sao lại thích?

Trương Phong Hoà định mở miệng, đã bị y tá đánh gãy lời nói. Đổi bình nước biển xong, Phùng Dã nhớ ra lúc nãy Trương Phong Hoà hỏi mình điều gì đó, "Lúc nãy em nói gì?"

"Không có gì." Trương Phong Hòa lắc lắc đầu.

Cậu thấy đầu óc mình chắc là hỏng rồi, nên mới có thể muốn hỏi điều này, may Phùng Dã không nghe được.

Phùng Dã nhìn Trương Phong Hoà nhíu mày, không hiểu sao hắn cảm thấy tuy khoảng cách người rất gần, nhưng cậu vẫn ở mình rất xa.

Truyền dịch xong, Phùng Dã đưa Trương Phong Hòa trở về. ngày trôi qua như vậy, Trương Phong Hoà đều giữ trong mắt. Cậu cảm thấy mình làm phiền Phùng Dã quá nhiều, liền cảm ơn Phùng Dã.

Phùng Dã bất đắc dĩ nói: "Từ khi nào em khách khí với anh quá vậy?"

Trương Phong Hoà im lặng.

"Nếu cảm ơn, chi bằng mời anh ăn bữa." Phùng Dã cười cười, lấy tay xoa đầu Trương Phong Hoà,"Nếu em ổn rồi thì anh về đây, có gì không được thì gọi anh nhé, anh ở ngay cách vách đó."

Dứt lời, Phùng Dã cũng không muốn ăn vạ không đi, dứt khoát đi về.

Trương Phong Hòa đóng lại cửa phòng, vì bệnh nên dễ xúc động liền nhịn xuống, uống thuốc rồi đi ngủ.

Phùng Dã lại không ngủ được, nghĩ Trương Phong Hoà thường xuyên đổ bệnh, Phùng Dã liền nghĩ phải nấu những món ăn bổ dưỡng bồi bổ cho Trương Phong Hoà mới được, Phùng Dã sẽ xuống bếp, vì Trương Phong Hoà được ăn ngon, nên lên mạng tra cứu các thực đơn, xem từng bước làm. Kết quả hơn nửa đêm tìm được rất nhiều tài liệu.

Phùng Dã ăn một lát liền ăn không vô, chỉ thấy may mắn khi Trương Phong Hoà không nhìn thấy được.

Mải miết qua đêm, rốt cuộc cái gì cũng không làm được, Phùng Dã dọn dẹp tàn cuộc, leo lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại là do chuông cửa báo thức. Người bây giờ gõ cửa không ai khác chỉ có thể là Trương Phong Hoà, Phùng Dã vội vàng từ trên giường ngồi dậy, lấy tay xoa tóc cho gọn gàng, chạy tới mở cửa.

Cửa vừa mở ra liền thấy Trương Phong Hòa đứng ở cửa, nhìn Phùng Dã dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ, cười nói:"Xin chào, đói bụng không? Mời anh ăn bữa sáng nhé."

Phùng Dã chưa tỉnh cũng phải tỉnh. Hắn vội nói:"Chờ anh lát, anh qua ngay."

Nói xong liền lê dép đi rửa mặt, lại qua - phút, Phùng Dã ra đến cửa, tóc tai đã chải gọn gàng, quần áo chỉnh tề, cả người tràn đầy tinh thần. Nhưng Trương Phong Hoà vẫn nhìn ra được quầng thâm mắt của đối phương, nghĩ đến hôm qua làm phiền người ta như vậy, Trương Phong Hoà trong lòng nghĩ mình lại thiếu Phùng Dã ân tình.

Lúc ăn cơm sáng, Phùng Dã quan tâm hỏi cậu có khoẻ lên chưa.

Trương Phong Hòa gật gật đầu, "Khá hơn nhiều."

Nghỉ ngơi một đêm, buổi sáng đầu cũng không đau, nhưng tinh thần không tốt lắm, ăn cũng cảm thấy nhạt miệng. Nên chỉ làm mỳ sợi, cố ý cho Phùng Dã thêm trứng.

Phùng Dã ăn mì sợi Trương Phong Hoà làm, nghĩ đến thức ăn hôm qua mình làm, tính nói "Về sau để anh nấu em ăn" yên lặng nuốt trở về.

Hai người lẳng lặng ăn, nắng sớm chiếu qua cửa sổ thẳng đến bàn ăn, Phùng Dã ngẩng đầu nhìn, hệt như đã từng thấy qua. Hắn nhớ rõ Trương Phong Hoà luôn làm bữa sáng toàn những món hắn thích ăn.

Khi đó hắn chỉ hưởng thụ sự chăm sóc của Trương Phong Hoà, cho rằng chỉ đang lấy lòng mình, nhưng nào biết đều là tâm ý của đối phương.

Hiện giờ đổi lại hắn truy Trương Phong Hoà chạy, mới biết những chuyện trước kia hắn luôn xem nhẹ, kỳ thật sau lưng hắn đối phương đã phải nỗ lực dường nào, chỉ là hắn nhắm mắt không thấy mà thôi.

Tựa như những món ăn nấu hư của hắn hôm qua.

Phùng Dã không khỏi nghĩ đến Trương Phong Hoà trước kia, có phải luôn luống cuống muốn lấy lòng hắn, lại chọn đi học những thứ mình không am hiểu, chỉ vì muốn đối phương thích.

Nghĩ vậy, Phùng Dã cảm thấy không còn mùi vị.

Đơn giản người Trương Phong Hoà muốn lấy lòng, là hắn.

Ăn xong, Phùng Dã quyết tâm phải học nấu ăn thật ngon. Trương Phong Hoà trước kia cũng làm được, hắn cũng có thể làm được. Tình cảm của hắn dành cho Trương Phong Hoà chắc chắn không thua kém đối phương dành cho mình.

Cũng không biết Phùng Dã gần đây uống nhầm thuốc gì, Trương Phong Hoà nhìn bạn bè share trên mạng đều là món hắn làm, thật không dám nhìn. Nhưng vẫn tốt bụng ấn like cho hắn.

Mặt khác bạn bè cũng sôi nổi bình luận:"Vậy mà ăn được hả? Phùng thiếu gia ơi, đừng làm khổ mình nữa."

Phùng Dạng miệng càng độc, nói thẳng:"Mày ăn xong còn thở không? Có cần anh mày gọi xe cấp cứu chờ sẵn mày không, chú em?"

Phùng Dã chỉ trả lời:"Cút."

Trương Phong Hoà cười ra tiếng, liền gõ:"Gần đây anh nhàn rỗi lắm hay sao mà học nấu nướng thế?"

Phùng Dã trả lời rất nhanh:"Chỉ là cảm thấy ăn cơm hộp không tốt cho sức khoẻ."

Có chút đúng nha. Trương Phong Hòa nghĩ nghĩ, liền nói: "Anh muốn ăn gì? Tối tôi rảnh có thể làm, nấu xong sẽ gọi anh qua ăn cùng."

Quãng thời gian này người ở chung càng tự nhiên. Dù sao cũng quen biết nhau năm, cũng không màng đến tôi thích anh hay anh thích tôi, hai người hệt như bạn già, ngày ngày cùng nhau uống trà tán gẫu.

Phùng Dã thường xuyên bay qua lại giữa thành phố, mỗi lần đáp máy bay, đều nhắn cho Trương Phong Hoà báo cáo. Trở lại thành phố S, cũng sẽ mang những món ăn ngon cho Trương Phong Hoà. Dọc đường đi gặp được chuyện gì lạ, cũng sẽ tìm Trương Phong Hoà chia sẻ.

Duy chỉ có khả năng nấu nướng là không tiến bộ.

Bạn bè Phùng Dã trước mặt thì vẫn đồng tình nhưng sau lưng thì vẫn cười nhạo. Phùng Dã tức đến muốn bỏ, nhưng nhìn Trương Phong Hoà, tâm tình mới tốt lại,:"Được, vậy anh không từ chối nhé."

Trương Phong Hoà chủ động gần gũi, Phùng Dã đương nhiên sẽ không từ chối, hắn cầu còn không được.

Trương Phong Hoà cũng không nghĩ nhiều, thoát khỏi cuộc nói chuyện với Phùng Dã, lại tiếp tục lướt mạng, thấy Từ Ảnh đăng ảnh mới cùng nội dung:"Trở lại độc thân cũng là chuyện tốt."

Trương Phong Hòa ngẩn người, Từ Ảnh chia tay rồi?

Liền nhắn tin hỏi thăm, Từ Ảnh mau chóng trả lời:"Ừ, cầu giới thiệu nha [nhe răng]"

Trương Phong Hoà nghĩ y cố gắng vui vẻ, liền gửi sticker ôm.

Lúc sau Từ Ảnh không trả lời cậu.

Hôm sau đến công ty, Trương Phong Hoà đối Từ Ảnh rất cẩn thận, sợ mình nói câu nào không hay, lại đụng đến vết thương lòng của đối phương, vốn có kinh nghiệm trong chuyện thất tình, Trương Phong Hoà vẫn luôn rất tâm đắc.

Nào ngờ Từ Ảnh chẳng có dáng vẻ thất tình gì cả, tối còn lôi kéo Trương Phong Hoà đi uống rượu.

Quán bar nhộn nhịp ồn ào, tiếng nhạc lấn át,nhưng Từ Ảnh sau khi nghe Trương Phong Hoà hỏi thăm, cười đến không nhịn được,"Cậu đùa vui quá, khi nào tôi là kẻ thất tình thế?"

Trương Phong Hòa có chút quẫn bách, giả vờ uống rượu để che đi sự xấu hổ.

Hoá ra Từ Ảnh không phải bị bỏ, mà là y chia tay trước.

"Đang tốt lành sao lại chia tay?" Trương Phong Hoà nhớ trước kia Từ Ảnh cùng bạn trai rất ân ái, lúc này lại muốn chia tay, thật có chút khó hiểu.

"Không có cảm giác, chia tay không phải tốt hơn sao?" Từ Ảnh cười cười, y nhìn Trương Phong Hòa, trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông cầm dù đứng trong mưa lãnh đạm xoay người nhìn y. Từ Ảnh vốn rất tin duyên phận, hôm gặp được người ấy, Từ Ảnh vẫn luôn hứng thú với Phùng Dã, vì vậy khi nhìn lại bạn trai mình, hoàn toàn không có cảm giác đó, cuối cùng vẫn là nhịn không được chia tay.

Hôm qua nhắn "Muốn được giới thiệu" gửi Trương Phong Hoà không phải nói đùa, mà thật sự muốn Trương Phong Hoà giới thiệu Phùng Dã.

"Tiểu Phong, người bạn lần trước của cậu, tên là Phùng Dã phải không?" Từ Ảnh dò hỏi.

"Ừ, làm sao vậy?" Trương Phong Hòa không rõ.

"Hai người thật chỉ là bạn?" Từ Ảnh vốn không thích cùng người khác tranh giành tình yêu, nếu Trương Phong Hoà thích, y sẽ không ra tay. Nên y vẫn muốn hỏi lại.

Trương Phong Hòa tuy chần chờ, vẫn kiên định như cũ nói "Chỉ là bạn thôi."

Từ Ảnh nhìn chằm chằm cậu, hỏi tiếp:"Cậu không có mộng tưởng gì với anh ta chứ?"

"Mộng tưởng gì cơ?"

"Thích chứ gì." Từ Ảnh dứt khoát nói,"Có một người bạn đẹp trai ôn nhu

săn sóc như vậy, cậu sẽ không động lòng sao? Hay là anh ta không thích đàn ông."

Thích, đương nhiên là thích. Như Từ Ảnh nói, dạng người như Phùng Dã, tất nhiên rất nhiều người thích. Trước kia Trương Phong Hoà vì quá thích, nên hiện tại cậu không dám mở lòng nữa. Đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, Trương Phong Hoà cười, lại gọi thêm ly.

Không muốn vạch trần chuyện năm với bạn mới, nên cậu chọn che giấu, chỉ nói,"Là bạn thôi, sao lại có mộng tưởng."

Nghe Trương Phong Hoà nói, Từ Ảnh trong lòng vui vẻ. Nhưng vẫn bất động thanh sắc nói:"Chờ ngày nữa, cậu cho tôi gặp mặt người kia nhé."

Trương Phong Hoà không biết ý đồ của Từ Ảnh, nghĩ đơn giản y là người thích kết giao bạn bè, liền gật đầu,"Được."

Trương Phong Hoà uống đến say, miệng liên tục mê sảng, Từ Ảnh gọi thế nào cũng không tỉnh.

"Tiểu Phong, tỉnh tỉnh......" Từ Ảnh cũng không lái xe, liền muốn gọi xe cho Trương Phong Hoà."Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về."

Trương Phong Hoà lại đáp ở mặt bàn, ôm chặt chai rượu, khuôn mặt đỏ bừng.

Từ Ảnh bất đắc dĩ, tưởng hết đường xoay sở thì di động Trương Phong Hoà reo lên. Từ Ảnh vội lấy di động, nhìn trên màn hình chữ "Phùng Dã" tim y đập liên hồi, ấn nghe.

"Trương Phong Hoà đâu rồi? Sao giờ vẫn chưa về?"

Giọng nói trầm thấp trong điện thoại của Phùng Dã làm tai Từ Ảnh nóng lên,"Tôi là đồng nghiệp của Trương Phong Hoà, cậu ấy uống say quá, tôi không biết đưa cậu ấy về thế nào."

Vừa nghe Trương Phong Hoà say, đầu dây bên kia liền vội vàng hỏi:" người ở đâu? Tôi qua ngay."

Dứt lời, Từ Ảnh nói địa chỉ quán.

Cúp máy, chưa đến phút.

Từ Ảnh ngẩn người, lúc này mới cẩn thận xem xét lại cuộc đối thoại với Phùng Dã. Phùng Dã chất vấn Trương Phong Hoà muộn như vậy sao vẫn chưa về, đây chẳng lẽ là chứng minh họ ở cùng nhau?

Từ Ảnh nheo nheo mắt, nếu là như vậy, thì Trương Phong Hoà đã nói dối y. Nói mình không thích Phùng Dã, nói mình chỉ là bạn với đối phương, nhưng lại ở chung.

Vì sao lại nói dối?

Từ Ảnh không thích bị lừa.

Nhưng lại nghĩ đến lát có thể gặp Phùng Dã, tâm tư của y lại lung lay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio